Đúng mười giờ thì ngọc thạch truyền tin sáng lên, Phong Vũ Ngọc đi ra chỗ kín đáo sau đó mới đả thông liên lạc. Hình ảnh hiện lên, gương mặt yêu mị của một cô gái hiện lên, nửa thân trên bị che bởi màn nước tràn ngập khói mờ.
Nhìn nàng có vẻ còn thành thục yêu mị hơn cả một cái đã sinh con như, người này nếu chỉ ngồi im thì chắc chắn đã có thể sánh ngang với Trình Tử Tinh.
Nàng mở miệng ra thì một giọng nói yêu mị hút hồn vang lên:
“ Món này ai nấu vậy Phong tỷ, ngon không thể tưởng được, đang tắm tính thử một miếng nào ngờ ngon quá nên xử lý hết luôn tại đây luôn.”
Phong Vũ Ngọc bĩu môi:
“Ai nấu? Tỷ nấu không được sao?”
Tống Ảnh Liên rất thật thà:
“Tỷ làm sao nấu được món này, tay nghề của tỷ ra sao ta còn không rõ sao, có nấu thêm trăm năm nữa thì tỷ cũng không hơn được. Thậm chí bằng một nửa công lực của người này cũng đã là điều không tưởng rồi, đừng đùa nữa mau nói cho muội biết đi.”
Phong Vũ Ngọc bất lực đành phải kể ra tất cả về Băng Thần, đồng thời nàng cũng bày tỏ nguyện vọng của mình cho vị muội muội tốt bụng này. Tống Ảnh Liên từ đầu tới đuôi không nói câu nào cả, nàng cứ im lặng chờ đợi Phong Vũ Ngọc nói hết ra.
Nghe xong hết thì nàng mới lên tiếng:
“Cái này ta đồng ý, tỷ nhất định phải tìm mọi cách giữ người này lại, lần này là muội cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-thanh-than/1943763/chuong-1186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.