Chương trước
Chương sau
Quyền sắc giao dịch không chút kiêng nể như Băng Thần thì những câu kia nói với hắn chắc chỉ giống như đàn gảy tai trâu.

Nhìn Hồng Diễm khuôn mặt sắc sảo cỏ vẻ lo lắng, thế nhưng nét đẹp sắc nước hương trời của nàng vẫn khiến hắn rất thích mắt. Thân thể có phần đẫy đà hơn các nữ nhân khác cũng khiến cho hắn rất thích thú, đặc biệt khi nàng cao trào thì cứ phải nói như hồng thủy vỡ đê khiến hắn có chút say mê.

Băng Vương nổi tiếng một thời hóa ra lại ngốc như thế, chỉ cần dựa vào mấy nữ nhân thế này thôi thêm một công pháp song tu không tệ hắn đã sớm Vũ Thánh. Quả nhiên quyền lực sức hấp dẫn có thể xóa đi mọi thứ, may sao ta vừa thích quyền lực nhưng vẫn thích mỹ nữ hơn.

Băng Thần thấy nàng lâm vào ngõ cụt bèn lên tiếng trước:

"Ngươi trước tiên cho ta biết nguyên nhân tại sao đột nhiên muốn quay sang đối phó với Băng gia, chẳng phải con trai yêu quý của ngươi sẽ kế thừa nó hay sao. Với lại tại sao hắn ta đến tận mười mấy gần hai chục năm lại không đụng tới một mỹ nhân tuyệt thế như ngươi."

Hồng Diễm sau đó cô lấy lại can đảm lên tiếng:

"Hắn ta vốn không muốn cho bất cứ ai kế thừa cái chức vị gia chủ kia, thứ duy nhất hắn ta hướng tới là tu vi càng cao để kéo dài tuổi thọ. Để làm được điều đó hắn cần Băng gia lớn mạnh hơn chứ không phải như bây giờ, thông gia với Trần gia là cách dễ dàng nhất.

Để có thể làm được chuyện này thì hắn phải phế đi vị trí chính cung của ta, Băng Vương ngược lại tính làm triệt để. Bản thân ta và đệ đệ ngươi đều bị hắn ta hạ một loại độc dài hạn có tên Tứ Niên Tử Kinh, bốn năm chịu đựng sau đó ta và em trai ngươi sẽ đều chết."

Băng Thần bỗng nhiên lên tiếng:

"Không cần nói tiếp ta đã hiểu rồi, còn chuyện thứ hai ta cần biết."

Hồng Diễm hơi suy nghĩ rồi nói:

"Thực ra có lẽ do năm xưa hắn ta làm chuyện không ra gì khiến cho lão sư của ta quá tức giận ra tay đả thương hắn. Khi xưa hắn ta tu vi ngang ta hiện tại thế nhưng sau khi trị thương xong làm chuyện kia quá kém hơn trước khi bị thương quá nhiều.

Tu vi của hắn càng lên cao thì cái năng lực kia càng giảm mạnh, lúc trước khi ta mang thai Băng Vũ thì còn đỡ chút. Thế nhưng đến khi cưới nhị phu nhân Trần Gia Di thì hắn chỉ động tới nàng một lần sau đó không dám nữa vì lo mất mặt, không đụng nàng thì hắn càng không đụng vào ta, thế nên sinh con đến bây giờ ta chưa....."

Băng Thần mỉm cười hỏi:

"Ngươi có thể nói cụ thể " bị yếu " với "suy giảm " là như thế nào không?"

Hồng Diễm có hơi bối rối nói:

"Đầu tiên thì năm phút, thăng lên Vũ Hoàng Lục Trọng thì còn 4 phút, theo ta biết với tu vi Vũ Tông Bát Trọng hiện tại thì chỉ còn khoảng 2 phút thậm chí ít hơn. "

Băng Thần cười thành tiếng, vốn hắn chẳng có tình cảm gì với người cha trên mặt sinh lý này cả, đáng để hắn gọi cha một cách chân thành thì chỉ có Thiên Lâm và Nhạc Thiên Thần hai người mà thôi, đáng tiếc cả hai đều không phải thân sinh của hắn.

Nếu tính tới hiện tại thì sống mười một lần thì cha ruột khi nào cũng ác với hắn ta cả, tuy hắn ta chưa lần nào giết ai cả nhưng chẳng ai có kết cục tốt cả. Người thì từ hoàng đế thành thường dân, kẻ thì đại tướng thành tiểu binh, hắn thật sự đã nghĩ tới biến Băng Vương thành một người thường để một kẻ có tham vọng như hắn biết thế nào là đau khổ.

Băng Thần là người dứt khoát nên nói là làm, hắn khẽ giọng hỏi:

"Bây giờ ngươi tính toán như thế nào nói ta nghe xem."

Hồng Diễm vui mừng nói:

"Cuối cùng ngươi cũng chịu nghe rồi, đầu tiên ta tính mượn lực lượng của Hồng gia........."

Băng Thần càng nghe càng cảm thấy tâm cơ của nữ nhân này thực sự quá mức thâm trầm, nếu không phải hắn ta nắm chặt điểm yếu của nàng thì khó đối phó. Nàng nói ra một cách chi tiết đến không một kẽ hở, nếu làm theo kế hoạch thì dù hắn không có tu vi cao như hiện tại cũng đủ để khiến Băng gia chao đảo.

Nàng thấy hắn nhập tâm thì tiếp tục:

"Đó chỉ là kế hoạch cơ bản khi ta chưa biết thực lực của ngươi, còn hiện tại thì nên làm như thế này......."

Lại thêm nửa tiếng đồng hồ để nàng cân nhắc lại kế hoạch sau đó mới kết thúc:

"....... ngươi thấy kế hoạch này thế nào."

Băng Thần nheo mày ra lệnh:

"Nằm lên ghế chổng mông lên cho ta."

Nàng giật mình làm theo, Băng Thần đi qua nàng mới yếu ớt hỏi:

"Ngươi lại làm sao?"

Băng Thần hừ một tiếng rồi nói:

"Chơi một nữ nhân xinh đẹp tâm cơ lại thâm trầm như ngươi thiếu gia ta cảm giác rất có thành tựu, hay cho một cái độc hoạt nương tử. Kế hoạch như thế ngươi cũng nghĩ ra được."

Lại thêm ba tiếng Băng Thần mới thỏa mãn nhìn nàng như đống bùn nhão nằm trên ghế, đôi tay khẽ vuốt ve hắn nhẹ giọng:

"Kế hoạch rất hoàn mỹ, chúng ta cứ thế mà làm theo là được, thế nhưng trong khoảng thời gian này ngươi cố gắng tránh xa Băng Vương ra."

Hồng Diễm đôi mắt hơi mê ly giọng có chút nũng nịu đáp:

"Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta ngủ với hắn hay sao? Ngươi cái này tính chiếm ta làm của riêng nghĩ thật hay."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi không nhắc thì ta cũng quên cái khả năng này, thế nhưng thực ra ta chỉ muốn nói cho ngươi biết Ngọc Nữ Tâm Kinh ngươi tu luyện dư sức giải độc. Băng Vương hiện tại chỉ cần khẽ dò xét thì sẽ biết ngươi không còn độc trong người, khi đó kế hoạch sẽ đổ bể hết toàn bộ.

Những chuyện này cũng không cần thiết ngươi phải ra mặt quá nhiều, tốt nhất nên thao tác từ xa thì hay hơn, ở gần hắn thì một khi chuyện vỡ lở người sẽ khó chạy thoát. Theo ta tính toàn ngươi nuốt độc đã đủ nếu không nuốt thêm thì cũng chỉ sống thêm vài tháng, chắc Băng Vương sẽ không quá vội vã."

Tay hắn một ngón tay đút vào trong miệng của nàng nhẹ nhàng nhưng đầy bá đạo nói:

"Nữ nhân ta chơi qua thì đừng hòng có người chạm tới, ngươi nếu có ý nghĩ với nam nhân khác thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Ngươi nói xem ý nghĩ của ngươi thế nào?"

Thực ra còn có một lời hắn chưa nói hết, thực ra chỉ cần mười cái bảo vật đều thức tỉnh thì chỉ cần thành công chiếm hữu nàng một lần thì sớm muộn nàng cũng toàn tâm toàn ý vì hắn. Thế nhưng hiện tại với thủ đoạn của hắn thì bắt nàng giữ thân trong sạch vì mình không khó, với tình hình bây giờ thì thế là quá đủ rồi.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Hồng Diễm đành phải khẽ giọng nói:

"Ta biết rồi, Hồng Diễm ta thuộc về ngươi."

Băng Thần nhẹ nhàng cười nói:

"Thế mới ngoan, những gì ngươi chịu còn thua xa những gì ngươi gây ra, nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ đối xử với ngươi đoàng hoàng. Thậm chí nếu ta vui vẻ còn có thể trợ giúp cái tiện nghi đệ đệ kia không chừng, có điều tất cả phải xem ngươi có ngoan ngoãn hay không."

Hồng Diễm biết hắn ta nói thật sự bởi khi nàng hơi dùng nguyên lực kiểm tra thì thấy độc tố trong cơ thể quả nhiên bị thanh lọc sạch sẽ. Ngọc Nữ Tâm Kinh chắc chắn là một loại công pháp cực mạnh chuyên dùng cho nữ nhân, nếu hắn có thể cho Băng Vũ một công pháp đủ tốt thì con nàng tiền đồ rộng lớn vô cùng.

Thế nhưng để chắc chắn nàng vẫn hỏi:

"Ngươi thử nói xem nếu ta ngoan ngoãn hầu hạ ngươi thì đổi lại con ta sẽ được cái gì."

Băng Thần trong lòng thầm thở ra một hơi, nữ nhân vì con mình làm được tất cả thì dù xấu xa cũng có thể thông cảm được phần nào. Hắn ta nhẹ giọng nói:

"Ta sẽ cho hắn trở thành hắn trở thành người giúp việc."

Hồng Diễm trợn mắt rất muốn chửi đổng, con trai nàng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa lại đi làm người giúp việc. Băng Thần khẽ cười nói:

"Giúp việc ở Đế Vương Tinh."

Sắc mặt nàng ta bỗng chuyển biến thật đặc sắc, nàng cũng thông qua cô cô của nàng biết được Đế Vương Tinh. Hiện tại nghe hắn ta nói có thể đưa con trai của nàng tới nơi đó thì nàng làm sao lại không bất ngờ, tới được đó thì dù làm một tên ăn mày cũng còn tốt hơn ở đây.

Hồng Diễm khẽ giọng hỏi:

"Ngươi có chắc không? "

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta trong vòng một ngày nữa có thể cho ngươi loại đan dược uống vào không chút tác dụng phụ, tác dụng của nó là đưa tu vi cũng có thể thẳng tiến từ Vũ Vương lên Vũ Hoàng ngươi tin không?

Hay bây giờ chúng ta cá cược một chút, nếu ngươi hầu hạ ta thoải mái ta sẽ đưa ngươi một viên mang về cho tiểu tử kia dùng thử. Thậm chí một món ăn trong nhà ta cũng có tác dụng tăng vài cái tiểu cảnh giới, ngươi ngoan ngoãn ta cũng có thể cho ngươi thử chúng."

Thấy nàng câm lặng hắn biết nàng ta hồ nghi, hắn ta nhếch mép tay búng nhẹ một đĩa đồ ăn xuất hiện trước mặt nàng. Hắn gắp một miếng nhét vào cái miệng vốn đang khẽ mở của nàng, miếng đồ ăn vừa vào bụng thì lập tức, nàng cảm giác tu vi của mình đại tiến, bình cảnh mấy năm nay có dấu hiệu đổ vỡ.

Sau đó nàng lui ra khỏi người Băng Thần mặc đồ của mình lên sau đó chậm rãi nhấm nháp đĩa đồ ăn, Băng Thần nhếch mép nói:

"Đồ ăn như thế trong tủ lạnh không thiếu ngươi chậm rãi dùng."

Trong lúc nàng không để ý hắn lấy ra dược liệu luyện Võ Hoàng Đan, tu vi đạt Võ Hoàng Cửu Cấp sau khi hập thụ một cái thể chất đặc biệt thế nên khỏi cần đan lô hắn vẫn có thể luyện chế Võ Hoàng đan.

Hiệu suất tất nhiên không cao nhưng cũng ra được mười viên, nhìn mười viên thuốc lơ lửng trên không trung hắn ta nhanh tay thu vào. Có Võ Hoàng đan rồi thì việc không chế Hồng Diễm dễ như trở bàn tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.