Chương trước
Chương sau
Nghe Tô Linh nói thì mọi người không có ý kiến gì nữa, dù sao dã ngoại thực chiến cũng là một hình thức tu luyện làm sao có thể dễ dàng như đi nghỉ dưỡng được chứ, nếu thật sự ăn ngon ngủ kỹ thì lần dã ngoại lần này sẽ chẳng khác gì một trò hề cả.

Đi vào nhà Băng Thần nhanh chóng đi vào bếp thì Khương Ngọc Hà ngạc nhiên hỏi:

"Trong nhà hắn lại phụ trách nấu nướng ư?" 

Loan Phượng gật đầu cười nói:

"Hắn ta nấu ăn rất ngon thế nên mới nấu, nhà chúng ta chính là như thế ai giỏi cái gì thì người đó làm."

Mấy nàng nói rất nhiều truyện trên trời dưới đất khiến cho Băng Thần rất ngạc nhiên, mấy người này có vẻ hòa đồng rất dễ dàng chả sao kiếp sau cũng dễ dàng làm tỷ muội của nhau như thế, khi đồ ăn đi ra thì các nàng mới ngưng nói chuyện.

Đặt hết mấy đĩa đồ ăn xuống sàn sau đó Băng Thần mới mỉm cười nói:

"Mọi người chắc cũng đói rồi mau ăn đi cho nóng, cứ ăn thoải mái nếu thiếu thì trong bếp còn khá nhiều."

Khương Ngọc Hà hơi e thẹn ăn từng chút một, có điều mùi vị thức ăn thật sự làm cho nàng cực kỳ ngạc nhiên, thông tin về hắn nàng đã tìm hiểu sơ qua rồi nhưng nàng vẫn không đong đếm được sâu cạn của người trẻ tuổi này.

Cảm giác của nàng giống như hắn ta chẳng bao giờ bộc lộ bản thân cho người khác biết vậy, nhất là khi hắn ta phải giải thích chuyện của nàng cho mấy người kia thì rõ ràng họ cũng chẳng biết hắn làm cái gì trong khi họ đã thấy hắn cùng hiệu trưỡng va chạm.

Thấy Khương Ngọc Hà cứ nhìn mình mãi thì Băng Thần mỉm cười nói:

"Khương a di ta có cái gì lạ lắm sao mà ngươi nhìn ta hoài thế?"

Khương Ngọc Hà lắc đầu nói:

"Đâu có ta chỉ ngạc nhiên về việc ngươi làm đồ ăn ngon như thế này."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Cám ơn a di đã khen." 

Hắn gắp một miếng đồ ăn rồi nói:

"A di đã có dự định gì cho mười năm sắp tới chưa."

Khương Ngọc Hà vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:

"Ta tưởng rằng mình sẽ phải ở đây không được ra ngoài." 

Băng Thần lắc đầu cười nói:

"Ta đâu phải loại người như thế, bắt nhốt một người phụ nữ vô tội không phải hành động một nam nhân lên làm, thế nhưng nếu ngươi đi ra ngoài thì tất nhiên phải có ta biết, nếu ngươi muốn đi làm việc cũng được nhưng nên làm ở một nơi ta có thể giám sát."

Khương Ngọc Hà gật đầu nói:

"Ta hiểu rồi."

Băng Thần quay qua Loan Phượng hỏi:

"Chuyện đi làm tại học viện ngươi nghĩ sao rồi dì?"

Loan Phượng đặt đũa xuống cười nói:

"Ta đã liên hệ với Tần lão thế nhưng phải một tuần nữa mới có vị trí trống ở hàng ngũ giáo viên, nếu thuận lợi thì ta cùng Tô Linh sẽ làm chung với nhau nhưng Tô Linh nàng sẽ phụ trợ cho ta, ngươi thấy như thế đã được chưa Băng Thần?"

Băng Thần gật đầu cười nói:

"Dì xử lý rất tốt ta không có ý kiến gì cả."

Khương Ngọc Hà nhỏ giọng nói:

"Nếu ta đi làm ở học viện giống như các nàng thì chắc không có vấn đề gì phải không?"

Băng Thần không chút suy nghĩ trả lời:

"Học viện thì không có vấn đề thế ngươi có cần Loan Phượng dì thông qua Tần lão tìm vị trí không?"

Khương Ngọc Hà lắc đầu nói:

"Không cần phải như thế đâu ta sẽ liên hệ với La hiệu trưởng để ngài ấy sắp xếp."

Băng Thần gật đầu nói:

"Như thế thì cũng tốt, sự kiện không mong muốn giữa chúng ta ta không mong muốn nhiều người biết thế nên a di kín miệng giùm ta."

Khương Ngọc Hà gật đầu cười nói: 

"Tất nhiên ta sẽ không nói ra, dù Nam Hoa phải đi xa mười năm nhưng ta vẫn hi vọng mười năm sau hắn trở về quê hương thì vẫn có thể làm lại cuốc đời đánh ra một mảnh trời cho riêng mình, nếu chuyện này lộ ra sẽ đối với thanh danh của hắn cùng tương lai sau này."

Băng Thần gật đầu nói:

"A di suy nghĩ được như thế ta rất mừng, thôi mọi người ăn nhiệt tình vào đi nào, hôm nay coi như bữa tiệc chào đón một thành viên mới của gia đinh chúng ta."

Khương Ngọc Hà trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ, đầu tiên nàng không ngờ mình được đón tiếp một cách thoải mái và nhiệt tình như thế, thậm chí dù chỉ tiếp xúc mấy giờ nhưng nàng đã đã có cảm giác mình bắt đầu hòa nhập vào trong căn nhà này.

Băng Thần trong tưởng tượng của nàng tính tình sẽ rất khó chịu nhưng không ngờ hắn ta cũng là một người có tình có nghĩa, tuổi tuy nhỏ nhưng mọi vấn đề đều suy nghĩ thấu đáo, đôi khi hắn ta còn biết suy nghĩ cho nàng, hắn đã không chỉ một lần giúp nàng tạo ấn tượng tốt với mấy cô gái.

Không chỉ đơn giản là biết đối nhân xử thế sao cho đúng đắn Băng Thần suy nghĩ rất phóng khoáng khi không bắt nhốt nàng tại nhà như những con tin bị giam giữ, nàng cảm giác Băng Thần làm không sai bởi tất cả mọi thứ cũng chỉ xuất phát từ lợi ích cho thân nhân của hắn ta.

Đã thế hắn ta còn chịu xuống bếp nấu ăn làm cho nàng rất nể phục, cách sắp xếp cuộc sống cũng rất hay khi không chỉ lo cho mình còn lo hết cho cả nhà, chuyện này nàng thấy rõ khi những người khác muốn làm cái gì thì cũng theo bản năng hỏi ý kiến của hắn.

Nàng thở dài thầm nghĩ:

"Nếu hai con trai của mình chỉ cần bằng một nửa Băng Thần thì mình chết cũng không nhắm mắt."

Băng Thần thấy nàng cứ ngồi thở dài thì cười hỏi:

"Đồ ăn không ngon hay sao ngươi cứ vừa ăn vừa lắc đầu thế?"

Khương Ngọc Hà mỉm cười nói:

"Ta nghĩ đến con trai của mình, nếu hắn ta hiểu chuyện như ngươi thì gia đình chúng ta có lẽ bây giờ vẫn còn đang xum vầy, tuy ngươi thêu sát thủ nhưng cũng coi như cứu hắn bởi nếu cứ im ỉm sau đó đụng phải Loan gia thì chết làm sao cũng không biết."

Loan Phượng cười nói:

"Có vẻ nhiều người vẫn sợ Loan gia quá nhỉ?"

Khương Ngọc Hà gật đầu nói thẳng:

"Không chỉ mỗi sợ mà còn kính nể bởi Loan gia có công rất lớn dù tổn thất đến người của Loan gia một chút thôi thì ngươi chết chính phủ cũng không dám làm gì, thằng nhóc nhà ta lại học đòi người ta điều tra này nọ suýt nữa ủ ra đại họa."

Nói một hồi thì kẻ thủ ác Băng Thần trở thành người tốt trong sự bất ngờ của chính hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.