Chương trước
Chương sau
Đi lên khách sạn Băng Thần hỏi thăm về Khương Ngọc Hà, lúc Khương Ngọc Hà đi xuống hai cô bé thấy mỹ phụ siêu xinh đẹp này thì mới giật mình hỏi Băng Thần:

"Người này là ai?"

Băng Thần cười nói: 

"Đợi một chút trên đường đưa các ngươi về ta sẽ kể chi tiết cho nghe."

Năm người đi lên xe thì Tử Mộng mới lo lắng hỏi:

"Người này rốt cuộc là sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Các ngươi có nhớ hôm ta và viện trưởng căng thẳng với nhau hôm khảo hạch học sinh mới không?"

Tử Mộng gật đầu nói:

"Ta nhớ nhưng liên quan gì?"

Băng Thần cười nói ;

"Con trai nàng muốn điều tra chúng ta sau đó còn có ý đồ với mọi người thế nên ta thuê sát thủ giết cả nhà hắn, viện trưởng cùng gia đình tên này có quen biết thế nên đã xin tha bởi tổ chức sát thủ ta thuê quá khủng khiếp.

Thế nhưng ta đây nói là làm thế nên hôm qua bọn họ đã tìm tới và tấn công gia đình của nàng bất chấp hiệu trưởng bảo vệ, kết cục là họ không sao nhưng hiệu trưởng bị thương không nhẹ, sáng nay hiệu trưởng một lần nữa xin ta bỏ qua cho họ thế nên nàng mới ở đây."

Tô Linh ngạc nhiên hỏi:

"Đệ rốt cuộc xử lý như thế nào?"

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Tên kia đi tha hương còn nàng ở lại làm con tin, nếu hắn ta dám làm ra chuyện gì thì ta sẽ xử lý nàng, nhưng thực sự ta không biết tên kia có đủ tỉnh táo để sống yên hay không."

Mấy cô gái không ngờ ngay ngày đầu tiên đi đến trường đã xảy ra chuyện, may thay mỗi người lui một bước mới khiến cho sự việc vẫn chưa đến nỗi nào, Tô Linh nhìn qua Băng Thần rồi hỏi:

"Bây giồ ngươi muốn xử lý nàng như thế nào?"

Băng Thần nhún vai nói:

"Còn sao nữa, thời gian giao kèo là 10 năm, trong 10 năm chúng ta sẽ cho nàng ở cùng chúng ta, mọi người đối xử tốt với nàng một chút bởi vì dù sao con trai nàng có lỗi với chúng ta chứ nàng chẳng có lỗi gì."

Tô Linh gật đầu cười nói:

"Chuyện này ta biết chứ."

Nàng quay qua Khương Ngọc Hà vui vẻ nói:

"Mọi chuyện cũng đa rồi thế nên cô đến ở với chúng ta, Băng Thần huynh ấy làm như thế cũng chỉ vì gia đình thôi mong ngài hiểu cho huynh ấy."

Khương Ngọc Hà thở dài nói:

"Ta hiểu Băng Thần tức giận có lý do của hắn, được hắn tha cho đã là rất may mắn rồi, thời gian sau sống chung ta sẽ lo việc nhà cho mọi người."

Tô Linh cười nói:

"Ngươi lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều thế nên chúng ta cũng gọi ngươi là dì đi, hi vọng ngươi hài lòng với cuộc sống sau này của, gia đình chúng ta rất hòa thuận tuy ngươi do bắt buộc mới phải đến ở thế nhưng hi vọng chúng ta sẽ vui vẻ với nhau."

Khương Ngọc Hà miễn cưỡng cười nói:

"Ta cũng hi vọng như thế."

Mọi người lần này không còn phải đau tim vì tốc độ đi xe như vũ bão của Băng Thần nữa, hai mươi phút sau bọn họ đi về tới nhà thì đã thấy Loan Phượng chờ sẵn, nhìn cả ba người bình yên không chút thương tích thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm. 

Băng Thần đi tới ôm chặt lấy nàng rồi nhẹ giọng nói:

"Ta nhớ dì lắm."

Mặt nàng xoát đỏ lên bởi vì tên này tay lại đặt không đúng chỗ rồi, Tử Mộng và Tử Lan nhìn thấy nàng trẻ ra hẳn thì bất ngờ nói:

"Chúng ta mới đi một tuần thôi không ngờ ngài trẻ ra như thế."

Loan Phượng đẩy Băng Thần ra sau đó cười nói:

"Mấy món Băng Thần nấu có tác dụng trẻ hóa cơ thể nên ta mới được như thế, một tuần rồi đồ ăn cũng sắp hết Băng Thần mau vào làm cơm đi."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Dì đợi chút để ta giới thiệu một người đã, nàng tên Khương Ngọc Hà từ mai sẽ ta túc cùng chúng ta."

Loan Phượng ngạc nhiên hỏi:

"Có chuyện gì?"

Băng Thần sau đó giải thích chuyện giữa mình và Nam Hoa, ban đầu Loan Phượng thấy bình thường nhưng khi nghe có sự tham gia của Loan gia, La Uy, Tần Thắng thì nàng mới hiểu, để cho Khương Ngọc Hà ở đây chính là biện pháp tốt nhất để ổn định tất cả các bên.

Loan Phượng mỉm cười đi tới nắm tay Khương Ngọc Hà cười nói:

"Chuyện này rõ ràng ngươi không có lỗi, Nam gia gia trước kia cũng từng có giao du với Loan gia, chồng của tỷ trước kia cũng đã từng quen biết với ta hồi còn đi học thế nên ta thay Băng Thần xin lỗi, chỉ vì hắn qua kích động mới dẫn đến hậu quả hôm nay."

Khương Ngọc Hà thoải mái hẳn ra mỉm cười nói:

"Băng Thần không có lỗi, tất cả do con trai của ta ỷ thế hiếp người mới có hậu quả ngày hôm nay, ta làm mẹ mà không biết dạy dỗ thì phải chịu hậu quả do chúng gây ra dù cho có phải hi sinh chính mình."

Loan Phượng nghe thế nhìn qua Băng Thần rồi nói:

"Đúng thế dạy dỗ không đến nơi đến chốn thì phải hi sinh chính mình thật."

Băng Thần hiểu được hàm ý trong câu nói của nàng nhưng hắn ta không hề phản bác bởi vì nàng nói đâu có sai, hắn mỉm cười nói:"

"Mọi người vào trong nhà trò chuyện đi ta làm đồ ăn sau đó chúng ta ăn một bữa thật no say, mấy ngày rồi đồ ăn dở quá, thật sự không thể nuốt nổi."

Tử Mộng cũng gật gù nói:

"Đồ ăn của trường trước kia nghe đồn ngon lắm sao bây giơ lại tệ như thế, có khi nào trường học cắt kinh phí cho khoản này hay không."

Tô Linh lắc đầu nói:

"Mọi người không phải thắc mắc về đồ ăn, thực ra đó cũng là một phần thử thách trong dã ngoại, chứ nếu đồ ăn vẫn ngon như bình thường thì có khác nào đi dã ngoại, đặc biệt với những người vừa vào liền đánh chết yêu thú xong rồi nằm nghỉ tận bảy ngày như Băng Thần."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.