Bữa cơm kết thúc trong sự xấu hổ của mọi người, ai về phòng người lấy chỉ có Ngọc Lan đi ra ngoài ban công hóng gió mà thôi, nàng muốn xem xem hai người kia có thực sự tiếp cận mình như lời Băng Thần nói hay không.
Nàng đứng đó được một chút thôi thì đã cảm giác có ai đó từ đằng sau lưng đi tới rất gần mình, quay lại đằng sau thì quả nhiên thấy hai người kia đã tiến tới, Ngọc Tâm nhỏ giọng nói:
"Có vẻ như ngươi đã biết rằng chúng ta sẽ tới."
Ngọc Lan không phủ nhận nói:
"Rốt cuộc hai người có chuyện gì muốn tìm ta?"
Ngọc Tâm mỉm cười nói:
"Theo như vai vế thì ngươi phải gọi ta bằng bà ngoại còn nàng thì là bác gái của ngươi."
Ngọc Lan đầy vẻ bất ngờ, tuy đã được Băng Thần báo trước nhưng khi nghe tận miệng các nàng nói về xuất thân của mình thì Ngọc Lan vẫn không thể nào tin được đó là sự thật cả, hít sâu một nàng mỉm cười nói:
"Thế thì sao cơ chứ?"
Lần này đến phiên Ngọc Tâm cùng Ngọc Tiên tràn đầy bất ngờ hỏi:
"Ngươi không cảm thấy gì sao?"
Ngọc Lan mỉm cười nói:
"Sao ta phải cảm thấy gì cơ chứ, bao nhiêu năm nay không có hai người thì ta vẫn sống tốt đấy thôi."
Ngọc Tâm lắc đầu nói:
"Sao ngươi có thể nói như thế, dòng máu bên trong ngươi thuộc về Nhạc gia, ta là trưởng bối của ngươi...."
Ngọc Lan mỉm cười nói:
"Trưởng bối của ta chỉ có một người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-thanh-than/1942400/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.