Chương trước
Chương sau
Băng Thần nhìn những người đến thì không khỏi mỉm cười, Hồng Kim Liên không hề nói quá một chút nào về khoản sắc đẹp, nhìn thấy Băng Thần một cái thì một người cũng hỏi ngay:

"Nàng ta chính là người sẽ tham gia cũng chúng ta sao?"

Hoàng Kim Liên gật đầu nói:

"Đúng thế Thu Tuyết bây giờ chỉ cần khảo hạch năng lực sử dụng ma pháp của nàng ấy nữa là xong."

Cô nàng kia mỉm cười nói:

"Chào ngươi, xin giới thiệu ta tên Vũ Thu Tuyết, còn kế bên ta là muội muội Vũ Thư Hằng."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Chào các ngươi ta tên Thần Băng."

Hoàng Kim Liên mỉm cười rồi nói:

" Bây giờ thì ngươi thoải mái sử dụng năng lực của mình đi Thần Băng cô nương."

Băng Thần nghe nàng nói thế thì bắt đầu sự dụng ma pháp, tuy pháp lực chỉ đạt Pháp Vương thế nhưng không có nghĩa là hắn ta sử dụng yếu ớt, từng leo lên Thần Đế nhờ ma pháp người một khi đã sử dụng ma pháp thì người khác chỉ có khả năng há hốc mồm.

Hoàng Kim Liên ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi Pháp Lực đã đạt cấp độ nào thế?"

Băng Thần tự tin nói:

"Ta Pháp lực đã đạt đến Pháp Vương tam trọng thiên."

Hoàng Tụ thốt lên:

"Thế thì trong chúng ta ngươi lại có tu vi cao nhất luôn đấy."

Băng Thần nhàn nhạt cười nói:

"Thế coi như ta đã qua kiểm tra đúng hay không?"

Hoàng Kim Liên mỉm cười nói:

"Dĩ nhiên rồi chúng mừng đã đến với chiến đoàn Ngũ Cô Nương."

Hoàng Tụ vui vẻ nói:

"Bây giờ thì ngươi mau đi theo bọn ta vào học viện đi, thủ tục nhập học đã hoàn thành, chỉ cần ngươi hoàn thành kiểm tra của nhà trường là được rồi. Với sức mạnh như thế thi ngươi dư sức vượt qua mấy bài test dễ ợt của mấy lão già kia."

Có vẻ các nàng thì hoàn toàn không cảm thấy gì nhưng Băng Thần cảm giác được mấy lão già trong miệng của nàng nàng cũng có mặt ở đây.Quả nhiên chỉ sau khi năm người khuất sau đường hầm không gian thì một đám người hiện hình.

Họ nhìn nhau cười khổ sau đó biến mất tại chỗ, những người này là giáo viên của trường ma pháp dành riêng cho nữ, thân phận của mấy cô gái đều rất nhạy cảm thế nên họ mới phải đi theo bảo vệ các nàng như vệ sĩ vậy.

Nếu học sinh bình thường thì dù có chuyện cũng chưa chắc huy động được mấy người này nữa, tuy nhiên mấy cô gái lại hoàn toàn không lãnh ý tốt của bọn họ mà nhiều lần trốn tránh, nhưng may mắn là bọn họ lại rất dễ dàng truy đuổi các nàng.

Chỉ cần mấy người này yên bình thì bọn họ có thể gối cao gối để ngủ rồi y ngon rồi, còn nơi kia thì thực sự giống y như những gì Băng Thần tưởng tượng ra, hắn được các nàng mang tới một trường nữ sinh.

Tất nhiên qua xử lý của các nàng thì Băng Thần bây giờ cũng là thành viên của ngôi trường này rồi, Băng Thần ngắm ngía xung quanh mình giống như chưa từng thấy bao giờ cả, thực ra hắn chỉ quan sát sơ qua mà thôi.

Nhưng làm hắn thất vọng thật sự khi mấy cô nàng đi ở dưới tất cả đều rất bình thường, chẳng có gì đặc sắc cả, hắn thầm nghĩ:

Có lẽ do khi ở Thiên Nguyên cùng Trái Đát nữ nhân xinh đẹp tìm quá dễ dàng thế nên bây giờ mới hơi thất vọng như thế thôi chứ thực ra gặp bốn người này thì đã rất tốt rồi, huống chi bây giờ nhiều mỹ nhân thì hắn ta cũng không có công cụ gây án.

Băng Thần hít sâu một hơi, hắn ta thật sự hơi ức chế về chuyện đó thật, tuy nhiên vẻ ngoài của hắn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, hắn dù lòng đau nhưng vẫn mỉm cười với các nàng.

Vừa về đến trước cửa một tòa nhà lớn thì bốn cô nàng mỉm cười giới thiệu:

"Đây là nhà mới của chúng ta ngươi xem thế nào có được không? "

Băng Thần với thân phận là người ở thuê tất nhiên không hề có ý kiến gì cả, với loại từ bên ngoài thôi cũng đã dư sức thấy được sự xa hoa trong qua trình xây dựng rồi, chứng tỏ mấy cô nàng này thân phận không hề tầm thường một chút nào cả.

Hắn coi như đã giải quyết xong thân phận của mình tại nơi này, chỉ cần không để xảy ra chuyện gì làm lộ quá mức thì sẽ ổn cả, với lại Băng Thần chắc chắn sẽ không ngu như thế, tất nhiên trừ khi hắn bỗng giải được nguyền rủa quay lại với thân phận nam nhân chân chính.

Thế nhưng chuyện đó gần như không thể nào bởi sức mạnh của lời nguyền hắn ta có thể cảm nhận được, hắn ta không tự tay xử lý thằng em khốn nạn thì có lẽ không xong thật rồi, hắn không ngờ người em mình yêu thương hết mực lại như thế.

Thù giết vợ giết con thì dù là thân thích thì bọn họ cũng phải trả giá cho những hành động ngông cuồng của mình, hắn ta từng là đế vương, khi ấy hắn đâu phải chỉ vô tình với nữ nhân của mình, thân thích thực sự với hắn cũng không đáng một đồng.

Hoàng Tụ lắc tay áo của hắn hỏi:

"Ngươi suy nghĩ gì mà xuất thần thế?"

Băng Thần hồi thần mỉm cười nói:

"Ta đa suy nghĩ xem có phải đây là ông trời đền bù cho ta không, tưởng đã đi đến vực sâu như ta lại được các ngươi kéo lên."

Hoàng Kim Liên mỉm cười nói:

"Đều sắp trở thành tỷ muội với nhau cả rồi, sau này ngươi đừng khách khí vì chút chuyện nhỏ này nữa."

Băng Thần tươi cười nói:

"Yên tâm ta sẽ không để các ngươi thất vọng đâu, một ngày không xa Ngũ Cô Nương sẽ danh chấn thiên hạ."

Mấy cô nàng này thực tế chỉ tưởng Băng Thần nói đùa bọn họ thôi chứ không ngờ bọn họ mai sau quả nhiên thực sự danh chấn thiên hạ thật.

Hoàng Tụ thở ra một hơi sau đó nàng cởi luôn áo ngoài của mình ra thả rông cặp bánh bao trắng toát, phía trên hai hột anh đào nho nhỏ làm cho Băng Thần mắt liền thẳng không rời đi được.

Hoàng Tụ bị hắn nhìn như thế thì chỉ cười rồi nói đùa:

"Chắc ngươi trước kia chưa từng sống tập thể bao giờ, sống tập thể thi phải thật thoải mái huống chi tất cả đều là nữ nhân."

Băng Thần nuốt nước miếng rồi hỏi:

"Ngươi không sợ có người vào đây mà không báo trước ư?"

Hoàng Tụ mỉm cười đắc ý nói:

"Kết giới ngoài của căn nhà này do ông tổ của ta thiết kế tặng riêng cho bọn ta thế nên chúng ta cực kỳ yên tâm bởi ma pháp trận này cực kỳ khó bị phá vỡ, mà dù cho có người thực sự phá vỡ được thì cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn đồng thơi rất mất thời gian."

Băng Thần cũng thấy được kết giới này tuy nhiên chính hắn cũng có đây cách phá giải, nhưng có lẽ ở hành tinh nàng ma pháp trận vẫn chưa hoàn thiện nếu không chắc chắn các nàng sẽ không yên tâm rằng không ai phá được.

Tuy nhiên tất cả không quan trọng bởi vì chỉ cần được bổ mắt thì mấy tiểu tiếu kia không quá quan trọng, một lát sau thì hắn đã thấy Hoàng Tụ thoát cái tinh quang, tuy nhiên đáng buồn rằng rằng hắn chỉ có thể thèm ở trong tâm lý.

Càng làm tra tấn người hơn là Hoàng Tụ còn chạy lại kế người hắn mỉm cười nói:

"Ngươi thoát đồ đi ta dẫn ngươi đến phòng tắm, đảm bảo ngươi sẽ cực kỳ thích."

Băng Thần nhìn nàng rồi nói:

"Dĩ nhiên là thích rồi."

Cởi ra quần áo nhìn vào trong gương Băng Thần không thể tin rằng mình có thể đẹp đến mức độ như thế, hắn mỉm cười rồi thầm nói:

"Có khi ta lại yêu chính mình mất."

Hoàng Tụ cười khen:

"Quả ngươi có nhan sắc làm cho người ta thật muốn chìm đắm trong đó luôn."

Băng Thần ngày hôm nay đã thật sự quá mệt mỏi về tinh thần rồi thế nên khi vừa xuống hồ tắm hắn liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đầu óc hắn ta cần được thư giãn một chút, đồng thời nghĩ đến những gì mình sẽ đối mặt trong một thời gian dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.