Chương trước
Chương sau
Băng Thần không hề biết bởi lúc này hắn ta vẫn chuyên tâm hấp thu Tổ Long Huyết Mạch, đến tận chiều hôm sau hắn mới mở mắt ra hình thể bắt đầu biến hóa, những miếng vảy trên thân trở lên đều đặn có thẩm mĩ.

Phía trên còn có hoa văn đẹp mắt, hắn nhẽ giọng hô:

"Long Biến " 

Cả người hắn nhanh chóng được phủ thêm một lớp giáp bằng vảy rồng bao phủ tới tận ngón tay, trên đầu cái nón cũng rất vừa vặn, tất nhiên cả bộ giáp đã được phối ra từ những trang bị có sẵn trên người của hắn ta..

Hàn Băng Băng đi vào nhìn hắn một cái rồi nói:

"Băng Thần có biến rồi."

Băng Thần nhíu mày hỏi:

"Có chuyện gì?"

Hàn Băng Băng nhẹ giọng nói:

"Nữ Hoàng Tinh Linh tộc không thể tới, những nam nhân trong Đông Long Tộc cũng tạm thời lui về Đông Long Sào tập hợp, kế hoạch phải sớm hơn thực hiện, ngươi cũng phải sớm hơn rời đi."

Băng Thần chau mi hỏi:

"Không biết có chuyện gì lại xảy ra cơ sự như thế?"

Hàn Băng Băng thở dài nói:

"Nghe nói một số quái vật bị phong ấn đang có nguy cơ phá phong mà ra, tất cả mọi người đều phải ở lại địa bàn của mình để lo cho xong chuyện này, Bạch Cầm được Nữ Hoàng phái tới để giúp ngươi."

Băng Thần đi tới trước mặt nàng mỉm cười nói:

"Cuối cùng cũng đến lúc chia xa rồi ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không?"

Hàn Băng Băng nhìn hắn thản nhiên nói:

"Ta cùng mẹ đều co thai con của ngươi rồi."

Băng Thần nghe xong nhíu mày hỏi:

"Ngươi nói cái gì cơ?"

Hàn Băng Băng lập lại:

"Ta cùng mẹ đều co thai con của ngươi rồi."

Băng Thần nắm lấy vai của nàng mừng như điên nói:

"Thật sao? Bao giờ ta được làm cha? Mà sao ngươi biết mình có thai? "

Hàn Băng Băng ngước nhìn hắn rồi nói:

"Tổ Long huyết mạch nữ nhân mất Nguyên Âm thì sẽ rất dễ thụ thai ngay lần đó, sáng này mẹ ta dùng dụng cụ kiểm tra thì quả thật đã thụ thai rồi, nhưng nàng nói Tổ Long nữ nhân mang thai sẽ mất đến năm vạn năm."

Băng Thần nghe xong lập tức tiu nghỉu cười khổ thầm nghĩ:

"Tử Mộng một ngàn năm đã thấy dài tựa Thiên Thu hai nàng lại mất đến năm vạn năm."

Hàn Băng Băng sau đó nhỏ giọng nói:

"Hai đứa bé cũng chắc chắn sẽ là nữ bởi Tổ Long truyền nhân mang thai chưa bao giờ có con đầu lòng là nam cả."

Băng Thần ôm chặt nàng vào long hôn nhẹ vào chán nàng nhỏ giọng:

"Nam nữ không quan trọng, cám ơn ngươi đã giúp ta có thêm động lực để phấn đấu."

Hàn Băng Băng ánh mắt lóe lên rồi nói:

"Ta thực sự chưa biết nhiều về chuyện đời nhưng ta cũng hiểu được quan hệ nam nữ như thế nào, hôm nay ta đã đọc rất nhiều sách nói về chuyện đó, tuy biết được ngươi lừa chiếm lấy ta nhưng ta lại không có cách nào giận ngươi cả.

Đã thế ta còn cáng lúc càng yêu ngươi thêm nhưng ta muốn ngươi hứa với ta cùng hài từ một điều có được không? "

Băng Thần trịnh trọng gật đầu nàng mới nhỏ giọng mỉm cười nói:

"Ta không cần gì nhiều chỉ cần mai sau ngươi đừng lừa ta nữa là được."

Băng Thần hít sâu một hơi rồi nói: 

"Yên tâm ta không để cho mẹ của con ta nói với hắn rằng ta là kẻ dối trá đâu."

Băng Thần không biết có làm được không nhưng thật lâu sau đó Hàn Băng Băng đứng trước mặt một bé gái rồi nói:

"Ngươi xuống vạn giới nhớ kỹ đừng tin lời nam nhân, nhất là mấy kẻ vẻ ngoài đẹp đẹp như cha ngươi nhớ chưa con gái."

Hàn Băng Băng mỉm cười nói:

"Còn một chút thời gian thôi chàng yêu thiếp một lần nhé."

Băng Thần vuốt mái tóc nàng sau đó ngập lấy làn môi hồng thay cho câu trả lời, hai người quấn quít với nhau thật lâu sau đó nàng mới đưa hắn ra thuyền của Bạch Cầm, đứng trên bong tàu Bạch Cẩm chờ lâu cũng hơi xuất ruột.

Khi nàng thấy Băng Thần đang đỡ mềm yếu Hàn Băng Băng đi ra thì không khỏi đỏ mặt, nàng dùng đầu gối cũng có thể biết bọn họ vừa làm gì, Hàn Băng Băng nói với Băng Thần:

"Huynh lên trên thuyền trước đi hai người bọn ta hàn huyên một chút rồi nàng sẽ đưa huynh đi."

Băng Thần đi lên thuyền dành không gian cho hai nàng tâm sự với nhau, Hàn Băng Băng dắt Bạch Cầm vào một góc rồi nói nhỏ:

"Ngươi đã được ta giúp báo danh giùm, bây giờ ngươi đã trở thành phu nhân của hắn ta rồi, thế nào vui không?"

Bạch Cầm trợn mắt nói:

"Ngươi điên rồi ta là Tinh Linh Vương Quốc Nữ Hoàng người kế vị làm sao có thể có nam nhân."

Hàn Băng Băng bĩu môi nói:

"Thế ngươi không thắc mắc những Tinh Linh Nữ Hoàng đời trước sau khi hết nhiệm kỳ đi đâu ư, nói cho ngươi biết các nàng đều có nam nhân hết rồi ngốc cô nương."

Bạch Cầm bó tay rồi, bị một kẻ ngốc chê mình ngốc thật sự thất bại quá mà, Hàn Băng Băng sau đó đưa cho nàng một viên đá rồi nói:

"Toàn cảnh chiến đấu giữa huynh ấy ngươi xem mà học hỏi, ta thấy đồ tốt mới chia sẽ cho bằng hữu như ngươi, người khác thì còn lâu nhé."

Bạch Cầm hoàn toàn cạn lời, biến bạn mình còn trong trắng thành phụ nữ có chồng Hàn Băng Băng thật sự hết thuốc chữa rồi, nàng nhẹ giọng nói:

"Thôi nói với ngươi thế đủ rồi ta đi đây, lúc nào rảnh ta sẽ đến thăm ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.