Chương trước
Chương sau
Băng Thần không biết có một người tìm cách nộp mình cũng không được, nếu biết tất nhiên hắn sẽ hỗ trợ hết mình cho nàng, mấy khi cọc đến tìm trâu.Kết thức ngày hôm ấy mọi người trong hội đều nhận được thông báo nghỉ sớm.

Tất nhiên hắn ta cũng không khác ngươi làm gì, đi ra khỏi Tân Sinh hắn liền thấy các nữ nhân của mình đều đang để thân thế bạch ngọc chi dương ngoài không khí, Khang Tiểu Vũ ôm cổ hắn nhỏ giọng.

"Đây là phần thưởng dành cho ngươi."

Băng Thần cùng các nàng điên đảo đến tận sáng, thế nhưng bỗng nhiên khi vừa thu quan thì hắn ta có một cảm giác rất nguy hiểm đang tiến tới, hắn ta mặc đồ bước nhanh ra khỏi phòng khách, nguy hiểm cảm nhận càng lúc càng rõ rệt.

" uỳnh, uỳnh, uỳnh...."

Đất đá vang ra hai người đi tới, một người là Yêu Đế còn một người là Nhất, trong biệt thự người cũng nhanh chóng nghe thấy, mấy có nàng dù mới bị Băng Thần cho lên tiên nhưng vẫn có gắng đi ra.

Hương Thiên Ánh vừa thấy có Nhất ở đây thì trong ánh mắt hận thù tràn ngập, nàng sau đó đi đến sau lưng Băng Thần, còn Băng Thần thì lịch sự chắp tay nói:

"Không biết hai vị tiền bối đến đây có chuyện gì không?"

Nhất nhìn Hương Thiên Ánh nở nụ cười dâm đãng, thế nhưng Yêu Đế chưa lên tiếng thì hắn ta tất nhiên không dám nói, một hồi quan sát sau đó Yêu Đế mới nhìn Băng Thần hỏi:

"Ngươi chính là đệ nhất thiên tài bây giờ Băng Thần?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đúng thế, không biết ngài có chuyện gì tìm ta?"

Yêu Đế mỉm cười nói:

"Ngươi biết ta là ai chứ?"

Băng Thần thản nhiên đáp:

"Yêu Đế một trong ba người mạnh nhất thế giới hiện tại."

Yêu Đế gật đầu nói:

"Ngươi biết như thế thì tốt, bản tọa muốn thu ngươi làm đồ đệ do thiên phú của ngươi đã đi vào pháp nhãn của ta, mau chóng thu dọn rồi đi cùng ta."

Nhất cũng mỉm cười đểu cáng nói:

"Thiên Ánh không ngờ ngươi dấu tại đây làm ta tìm lâu quá, trò chơi của chúng ta chưa kết thúc sao ngươi đã bỏ đi trước rồi, thật sự làm ta rất thương tâm đấy."

Hương Thiên Ánh nắm chặt tay đến mức móng tay đâm xuyên da thịt khiến máu tươi chảy xuống, nàng hồi hộp nhìn Băng Thần, dụ hoặc quá lớn, đã thế còn thêm uy hiếp tánh mạng hắn sẽ lựa chọn như thế nào.

Băng Thần thì mỉm cười nói:

" Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tiền bối ta không muốn gia nhập cùng một đám tâm thần."

Yêu Đế cùng Nhất ngẩn người, hai người bọn họ còn tưởng mình nghe nhầm, hắn gắn giọng :

"Ngươi nói lại một lần nữa xem."

Băng Thần thở dài nói ra:

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tiền bối ta không muốn gia nhập cùng một đám tâm thần. Thế nào lần này hai ngươi nghe rõ ."

Băng Thần lúc này đã không thèm gọi tiền bối nữa rồi, Yêu Đế tức giận vô cùng nhưng khi hắn muốn phát tác thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn.

"Yêu Đế không ngờ chân trời biển rộng ngươi không đi lại thích đi tìm chết, nếu ngươi đã muốn chết đến thế thì chúng ta không khách khí."

Sau đó mấy bóng hình biến mất tại chỗ, không biết bọn họ đã tìm nơi nào để chiến đấu rồi, mọi người trong phòng đều thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Băng Thần tràn đầy nể phục vì sự dũng cảm của hắn.

Bọn họ nào biết rằng Băng Thần đã sớm chú ý tới sự xuất hiên của hai tỷ muội Nhạc Phong Thần, hắn quay qua Mạc Khanh nói:

"Ngươi mau gọi điện cho ông nội ngươi tới đây tham chiến, đây là cơ hội rất tốt để chúng ta lưu Yêu Đế lại đây vĩnh viễn ."

Mạc Khanh nhanh chóng phản ứng lấy ra điện thoại bắt đầu gọi, vài giây sau đầu dây bên kia vang lên âm thanh ngái ngủ:

"Cháu gái có chuyện gì thế?"

Mạc Khanh nói liền từ tỳ:

"Yêu Đế tấn công trụ sở của chúng ta nhưng bị Nhạc gia hai vị Phong Thần chặn lại, trận chiến đang diễn ra khá quyết liệt, có khi nếu ngài giúp một tay thì Yêu Đế sau hôm nãy sẽ chi còn là ký ức."

Mạc Thần hưng phấn nói:

"Tên khốn khiếp kia bị Nhạc gia hai vị tiền bối chụp được sao, đợi một tý ta kêu thêm người, để xem lần này hắn làm sao chạy được."

Băng Thần trong lòng thầm vui sướng, không cần Yếu Đế chết, chỉ cần Nhất chết thì hắn có thể thưởng thức Hương Thiên Ánh, quay qua thì thấy tay nàng đang chảy máu ra hắn liền vội vàng cầm tay của nàng lên nói:

"Ngươi cần gì phải tức giận đến mức làm tôn thương chính mình, để ta chữa cho."

Nắm lấy tay nàng chữa trị, chỉ mất vài giây sau đó vết thương đã biến mất, nhưng nàng ánh mắt vẫn còn rất đáng sợ nhìn về phái trước, Băng Thần nhỏ giọng:

"Lần này hắn bị ta gài chết chắc rồi ngươi không cần phải lo lắng làm gì?"

Mấy cô nàng quay qua nhìn hắn hỏi:

"Làm sao ngươi biết hắn ta sẽ tìm tới mình?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đoàn chứ sao, các ngươi thử nghĩ một người có năng lực như ta lại chỉ bị một cái công hội hạng năm một vùng giữ thì có tốt không, tất nhiên bọn họ sẽ nhắm đến ta, chỉ không ngờ bọn họ đến sớm như thế, còn Nhạc gia hai vị tiền bối đến thì quả thật rất đúng lúc."

Các ngươi mau chóng chụp hình đăng báo sau đó tiện thế quảng cáo cho Bang hội luôn, coi như một công đôi việc, thế nào hợp lý không?"

Mọi người vốn cực độ sợ hãi vì sự bất ngờ của Yếu Đế thì càng bất ngờ hơn khi Băng Thần lại đoán được, tuy nhiên chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, thế nên cũng coi như hợp lý.

Cón Băng Thần không thể nói thật khi có đông người lạ mặt như thế nên đánh nói xạo, nhưng có vẻ tác dụng rất tốt thì phải, điều đó khiến Băng Thần thở phào một hơi, mấy người trưởng lão cũ ở đây có người nhan sắc đã rất xuống.

Hắn ta nếu để lộ thì không tốt lại không thể dùng biện pháp chinh phục các nàng, bởi vì các nàng già ra mặt rồi, đã thế có vẻ khi trẻ nhan sắc cũng tầm tầm thôi, hắn sợ thằng em mình chào cờ không nổi.

Nói chung lần này đột kích của Yêu Đế đã hoàn toàn thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.