*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Theo quy củ của Ninh phủ, các thiếu gia chỉ cần tới tuổi là có thể đi học, sau liền dọn ra ở riêng, tất cả sinh hoạt hàng ngày đều được hạ nhân chăm sóc. Hiện giờ trong ba vị thiếu gia, trừ bỏ đích trưởng tử Ninh Trạm thân mang bệnh, vẫn luôn dưỡng ở chỗ Nghiêm thị, Ninh Tương cùng Ninh Uyên đều đã có chỗ ở riêng. Ninh Uyên thưởng thức khối ngọc bích trong tay, bước vào sân Trúc Tuyên đường. Cảnh trí dọc theo đường đi làm y có chút xa lạ.Y trước kia, thấp cổ bé họng, sống được trong run sợ, đi đường đều sợ hãi, trước nay đều không có nhìn tới những cái đình đài lầu các cùng hoa cỏ xung quanh. Hiện giờ cảm xúc đại biến, thẳng lưng một đường bước vào, chỉ cảm thấy phong cảnh đẹp không sao tả xiết. Trúc Tuyên đường ở phía tây Ninh phủ, bên ngoài có rừng trúc nhỏ bao quanh, khiến Trúc Tuyên đường đơn độc tách riêng, so với không gian rộng rãi, thoáng khí của Ninh phủ có chút không hợp nhau, không chỉ nhỏ hẹp, số người tới lui cũng vô cùng ít. Ban đầu, Trúc Tuyên đường được dùng làm nơi Ninh Như Hải cất chứa sách và tranh chữ cổ, sau lại bởi vì cách chỗ hắn ở thật sự quá xa, hơn nữa còn xây dựng thêm phòng ở phía đông, Ninh Như Hải liền đem thư phòng dọn qua bên kia, nơi này liền hoang phế. Tới khi Ninh Uyên tới tuổi phân viện, Liễu thị liền bàn bạc với Nghiêm thị, đem địa phương đơn sơ hẻo lánh nhất này phân cho y. Vòng qua rừng trúc, đẩy cửa gỗ, Ninh Uyên mới vừa bước vào sân, liền nghe thấy tiền viện truyền đến một trận chửi bậy, hắn tập trung nhìn vào, thấy một cô nương thân áo đỏ rực, đầu búi tóc, ước chừng 17-18 tuổi, tay xoa eo, lỗ mũi hướng lên trời,ngón tay chỉ chỉ hai nha hàn đang quỳ trước nàng. "Đúng là đê tiện cả đôi, một chút việc nhỏ đều làm không xong, chọc đến bổn cô nương không thoải mái, ta nói cho các ngươi biết, bổn cô nương không thoải mái, chính là Tam phu nhân không thoải mái, Tam phu nhân nếu là không thoải mái, chắc chắn sẽ lột da các ngươi!" Ninh Uyên nhận ra cô nương kia, là Hạ Trúc- đại nha hoàn của Trúc Tuyên đường. Trúc Tuyên đường có hơn phân nửa hạ nhân đều là do Liễu thị nhét vào, tự nhiên cũng nghe lệnh Liễu thị. Liễu thị không thích Ninh Uyên, có thể đoán được hạ nhân ngày thường đối với Ninh Uyên- "Chủ thượng" này có bao nhiêu ngạo mạn càn rỡ. Nói tới Hạ Trúc này, trước đây Ninh Uyên luôn phải chịu đựng nàng ta, ỷ vào đã từng là nha hoàn bên người Liễu thị, lại là chưởng sự viện này, cả ngày tác oai tác quái, trước nay đều không để y vào trong mắt, răn dạy người dưới như thể là chủ tử chân chính, vô cùng giống Tam phu nhân, hết sức kiêu ngạo,mắng đến hai tiểu nha đầu im như ve sầu mùa đông, hốc mắt phiếm nước mắt. Ninh Uyên đã từng vì cố kỵ Liễu thị, đối với Hạ Trúc vẫn luôn nén giận, hiện giờ gặp lại bộ dáng bừa bãi của nàng ta, lập tức liền quyết định giết gà dọa khỉ. Nếu phải đối phó Liễu thị, liền đơn giản, cứ lấy hạ nhân nàng cài vào bên người mình mà khai đao. "Hạ Trúc cô nương." Ninh Uyên điều chỉnh lại biểu tình, tươi cười tiến tới, "Xảy ra chuyện gì, sao lại nóng giận đến vậy?" Hạ Trúc quay đầu lại, thấy là Ninh Uyên, tức khắc liền hoảng sợ như gặp quỷ. Nàng biết kế hoạch của Liễu thị, thậm chí những "chứng cứ" bôi nhọ Ninh Uyên đó,cũng do nàng giúp đỡ một ta. Sáng nay, mắt thấy Ninh Uyên bị xách đi, nàng vốn tưởng rằng vị thiếu gia này đã bị Tam phu nhân loạn côn đánh, đuổi khỏi phủ, như thế nào đều không thể tưởng tượng được hắn cư nhiên còn có thể trở về, hơn nữa cười đến mặt mày hớn hở, xem tình hình vậy mà không bị gì! Chẳng lẽ là Tam phu nhân thu tay lại? Tuy rằng không rõ trong đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, nhưng Hạ Trúc vẫn thu liễm thần sắc, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Còn không phải do hai đứa đê tiện này, ham ăn biếng làm. Một chậu quần áo, giặt hai những canh giờ,thế mà còn giặt không sạch." Ninh Uyên nhìn qua hai nha đầu quỳ trên đất, một gọi Bạch Đàn, một gọi Bạch Mai, là hai tỷ muội, mấy tháng trước mới bán mình nhập phủ. Thân là người mới, quản gia sợ tùy tiện phái đến các nơi khác sẽ xảy ra chuyện, liền tống cổ bọn họ đến Trúc Tuyên đường từ trước đến nay hẻo lánh. Như vậy dẫu xảy ra chuyện, với tính cách cùng địa vị của Ninh Uyên, quản gia cũng không sợ gánh tội. Tỷ muội Bạch thị nghe Hạ Trúc cứ trái đê tiện phải đê tiện mà nói bọn họ, hai người cũng chỉ là đỏ mắt, cắn môi, không hề vì bản thân mà phản biện. Kỳ thật trong lòng bọn họ cũng biết được, vị tam thiếu gia trước mắt này từ trước đến nay đều yếu đuối, luôn là bị Hạ Trúc cưỡi trên đầu. Giúp đỡ cũng vô dụng, làm không tốt còn khiến Hạ Trúc càng chà đạp bọn họ thêm. "Ồ? Hai canh giờ? Vậy cũng thật là đủ lâu." Ninh Uyên lông mày nhướng lên, duỗi tay chỉ Bạch Đàn gần mình, "Ngươi nói một chút, chỉ có một chậu quần áo sao lại giặt lâu đến vậy?" Bạch Đàn là tỷ tỷ, tính tình ổn trọng, chỉ rũ đầu cũng không có trả lời Ninh Uyên. Muội muội Bạch Mai bên kia lại ngồi không yên, nàng tuổi còn nhỏ, lại bị ủy khuất, vốn là khổ sở, thấy tỷ tỷ không nói lời nào, nàng liền mở miệng nói: "Hồi tam thiếu gia, bởi vì tuyết rơi quá lạnh, Hạ Trúc cô nương phân công quần áo xuống dưới lại quá nhiều, tỷ tỷ sợ ta đông lạnh hư tay, liền nghĩ đun chút nước ấm tới giặt quần áo, nhưng trong phòng bếp không có than gì tốt, nước đun mãi cũng không ấm lên được nên mới chậm trễ canh giờ." "Nha đầu thúi, ý của ngươi là nói bổn cô nương không có việc gì thì bới móc, cố ý chọc ghẹo các ngươi, cho các ngươi trời lạnh giặt quần áo? Thật là đáng đánh!" Hạ Trúc không nghĩ đến Bạch Mai lại dám phân bua. Nàng tuy không sợ Ninh Uyên nhưng vẫn cảm thấy mất mặt. Dưới sự giận dữ liền nâng tay muốn tát Bạch Mai. Bạch Mai thấy bàn tay mang theo một trận gió đánh tới, sợ tới mức vội nhắm mắt lại, nhưng sau một lúc lâu, cũng không có cảm giác đau đớn. Mở mắt ra, mới phát hiện nguyên lai là Ninh Uyên bắt được tay Hạ Trúc. "Nha đầu phía dưới không hiểu chuyện, Hạ Trúc cô nương cần gì phải tức giận như vậy." Ninh Uyên nhếch môi, xán lạn tươi cười, "Cẩn thận làm tay đau." Hạ Trúc không thể tưởng tượng mà nhìn Ninh Uyên, không thể tưởng được hắn cư nhiên có gan cản trở mình, lại trông thấy hắn tươi cười,trong lòng nổi lửa, dùng sức giãy giụa nói: "Ngươi buông ta ra!" Ninh Uyên mới mười ba tuổi, Hạ Trúc lại đã mười bảy, so với Ninh Uyên còn muốn cao hơn nửa cái đầu,dùng lực một chút, không chỉ thoát khỏi, còn thuận thế "Bang" một cái, tát lên mặt y. Ninh Uyên bị đánh đến đầu lệch về một bên, trên má tái nhợt lập tức hiện ra hình năm ngón tay đỏ tươi. Tỷ muội Bạch thị bị một màn này làm cho cả kinh trợn mắt, há hốc mồm. Ninh Uyên dù không được coi trọng thì cũng là thiếu gia, là chủ tử, Hạ Trúc tuy rằng làm càn đã lâu, nhưng công khai động thủ đánh người như vậy vẫn là lần đầu tiên. Hạ Trúc cũng bị chính mình hoảng sợ, nàng chưa từng thấy Ninh Uyên cười như vậy, nhất thời rối loạn mới có thể ra tay,tuy nhiên, rất nhanh nàng lại trấn định. Đánh liền đánh, Ninh Uyên lại có thể phạt nàng thế nào, nàng là người của Tam phu nhân, Nhị phu nhân không có con nối dõi, trừ bỏ đại phu nhân, Tam phu nhân chính là trời trong phủ Võ An Bá này! Trên thực tế, Ninh Uyên phản ứng cũng không khác mấy dự đoán của nàng, chỉ yên lặng đem đầu chính trở về, biểu tình nhìn không ra chút nào phẫn nộ hay bất mãn, ngược lại còn hướng nàng lộ ra ánh mắt lấy lòng, "Hạ Trúc cô nương đã nguôi giận?" Bạch Đàn lập tức lộ ra ánh mắt khinh thường, tam thiếu gia này quả nhiên vô dụng. "Thôi thôi, nếu tam thiếu gia đã vì hai cái đồ đê tiện mà cầu tình, ta đây liền tha cho bọn họ." Hạ Trúc có chút kinh hãi như cũ. Mặc dù Ninh Uyên phản ứng không khác với dự đoán của nàng, nhưng nàng vẫn là cảm thấy tựa hồ có chút cổ quái. Ngoài mạnh trong yếu mà phất phất tay áo, liền chuẩn bị về trong phòng đi uống ly trà nóng định thần. Không ngờ lại bị Ninh Uyên nghiêng người một cái, ngăn cản đường đi. Nàng nhướng mày, "Tam thiếu gia còn có việc sao?" Ninh Uyên xua xua tay, "Ta nơi này không có việc gì, nhưng là Liễu di nương có việc, có chuyện Liễu di nương nhờ vả ta, muốn ta cần phải chuyển lời gấp cho Hạ Trúc cô nương." "Tam phu nhân có việc muốn ngươi chuyển lời cho ta?" Hạ Trúc không tin. "Hạ Trúc cô nương, chúng ta nói thẳng, Liễu di nương hiện giờ thay đại nương xử lý sự vụ lớn nhỏ trong phủ, bản nhân lại cao quý trang nhã, lòng ta là cực kỳ kính nể cùng kính trọng. Hôm nay cũng ít nhiều được Liễu di nương quan tâm, ta mới có thể hữu kinh vô hiểm(*) mà trở về. Bằng không, chỉ sợ giờ phút này đã bị đưa đi hành gia pháp." Nói xong, Ninh Uyên còn vỗ vỗ ngực. (*):gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy. Hạ Trúc tức khắc hiểu rõ. Trách không được tam thiếu gia có thể bình an không có việc gì trở về, hoá ra là quy thuận Tam phu nhân, cho nên Tam phu nhân mới có thể tha cho hắn một mạng. Nàng trong lòng vẫn luôn nghi hoặc, tức khắc hiểu ra hơn phân nửa, đối với Ninh Uyên cũng thân thiện hơn một chút, "À, ngươi nói đi, Tam phu nhân có chuyện gì?" "Liễu di nương nói, Hạ Trúc tỷ tỷ làm việc vẫn luôn cần cù, thật thà, cũng nguyện ý hy sinh vì nghĩa, rời đi Hà Tâm uyển, chạy đến Trúc Tuyên đường hẻo lánh này của ta ngẩn ngơ lâu như vậy, là người trung thành, cho nên phó thác ta, muốn thưởng cho ngươi." "Tam phu nhân có cái gì muốn thưởng cho ta?" Hạ Trúc vừa nghe có ban thưởng, lập tức tinh thần tỉnh táo, "Ban thưởng cái gì, mau cho ta nhìn một cái?" "Là vòng tay Nam Hải San Hô mới của Liễu di nương, đồ vật kia thập phần quý báu, không thể để người khác nhìn thấy, thỉnh cô nương theo ta vào nội thất." Ninh Uyên nói xong, dẫn đầu đi vào phòng trong. Hạ Trúc vốn còn thấy có chút kỳ quái, Tam phu nhân có ban thưởng thì tại sao không phái người tới, vì sao càng muốn Ninh Uyên chuyển giúp, kết quả vừa nghe đến "vòng tay San Hô" này bốn chữ, lập tức trừng lớn đôi mắt, bên trong suýt nữa lóe sáng. Nàng mấy ngày trước đã nghe nói qua, nhà mẹ đẻ Liễu thị không lâu trước đây từng phái người đến Ninh phủ đưa vài thứ, trong đó có một bộ trang sức San Hô, từ bộ diêu đến nhẫn, đầy đủ mọi thứ. San hô quý hiếm, lại chỉ có Nam Hải sản xuất, ở Giang Châu loại thành phương bắc này lại càng thêm quý giá, Liễu thị khó mà có được, càng không cần phải nói tới chuyện thưởng cho kẻ khác. Suy nghĩ một chút, nàng liền bất chấp tất cả, liệu định Ninh Uyên trước mắt vẫn luôn bị mình khống chế, không thể làm ra trò gì, lại nghĩ hắn nếu đã quy thuận Tam phu nhân, như vậy Tam phu nhân thuận tay phó thác hắn thưởng cho mình cũng không có gì là lạ, liền yên tâm lớn mật mà đi theo sau hắn. Ở phía trước cửa, Ninh Uyên quay đầu lại, hướng tỷ muội Bạch thị nói: "Các ngươi đi phòng bếp lấy một ấm nước trà tới. Đúng rồi, đem chậu than mang lên, đỡ phải uống nước trà lạnh." Vào nội thất, Ninh Uyên nho nhã lễ độ mời Hạ Trúc ngồi trên ghế, Hạ Trúc cũng không chối từ, tùy tiện mà ngồi. Tỷ muội Bạch thị động tác nhanh nhẹn, thực mau liền bưng tới nước trà cùng chậu than, Ninh Uyên không kêu bọ họ lui xuống, chỉ để ở một bên chờ. Đóng lại cửa phòng, vì Hạ Trúc pha nước trà, tiếp theo khi nàng đã trông mòn con mắt ánh mắt mới lấy ra một cái vòng tay màu đỏ bóng loáng, trong sáng không tì vết. Hạ Trúc trừng đôi mắt, cư nhiên thật là vòng tay Nam Hải San Hô! San Hô vốn chính là nguyên liệu không lẫn tạp chất, bởi vậy vòng tay cũng hoàn toàn không bị lai tạp, còn được khảm rất nhiều châu báu. Trong phòng cũng không sáng sủa, nhưng vẫn ngăn không được ánh sáng tỏa ra từ châu ngọc, vừa thấy liền biết giá trị liên thành, không riêng Hạ Trúc, ngay cả tỷ muội Bạch thị cũng xem đến ngây người. Ninh Uyên mới vừa nhẹ nhàng đem vòng tay đưa ra, Hạ Trúc liền lập tức duỗi tay đoạt đi, còn cắn cắn, trên mặt cười nở hoa. "Đa tạ tam thiếu gia, đa tạ Tam phu nhân ban thưởng!" Tục ngữ nói thấy tiền liền sáng mắt, nhờ một hồi ban thưởng như vậy, Hạ Trúc khó có được hướng hành lễ Ninh Uyên, càng phá lệ chủ động gọi y là thiếu gia, "Nô tỳ trong tay còn có chút việc phải làm, liền đi ra ngoài trước, nếu tam thiếu gia có việc cần nô tỳ, cứ việc sai bảo, nô tỳ nhất định làm cho tốt." Đem vòng tay nhét vào túi trong nội y, Hạ Trúc giờ phút này gấp không chờ nổi mà muốn nhanh chóng trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, cẩn thận nhìn ngắm, liền vội vàng hướng Ninh Uyên cáo từ. Ninh Uyên chỉ cười, cũng không cản nàng. Khi nàng đi tới cửa, dùng sức đẩy lại mở được, cúi đầu mới nhìn thấy then cửa đã được cài khóa lại. Nàng trong lòng lộp bộp, vội vàng xoay người, Ninh Uyên lúc này đã ngồi ở chủ vị, bưng chung trà, đang cúi đầu nhấp một ngụm, nhìn không ra khác thường, Hạ Trúc lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Tam thiếu gia, ngươi sao đem cửa phòng khóa lại, mau mở cửa, ta còn phải đi chỗ Tam phu nhân tạ ơn." Ninh Uyên không nói một lời, uống tiếp một ngụm trà nóng, mới buông chung trà, vốn cười đến ôn hòa lại đột nhiên trở nên trầm tĩnh như nước, "Hạ Trúc, ngươi cũng biết tội!" Thấy Ninh Uyên bỗng nhiên lạnh lùng sắc bén mà nói như vậy một câu, Hạ Trúc ngẩn người, hiển nhiên không phản ứng kịp. Ninh Uyên cũng không nghĩ cho nàng thời gian phản ứng, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Ngươi thân là hạ nhân, lại dĩ hạ phạm thượng, đánh chủ tử. Theo Đại Chu hình luật, phạt rút đầu lưỡi, lưu đày ba ngàn dặm, sung làm quân nô!" Hạ Trúc cuối cùng hiểu được, biểu tình tức khắc trở nên âm lãnh, nàng cười một tiếng, nói: "Tam thiếu gia ngươi chớ quên thân phận của bản thân, ta chính là người của Tam phu nhân, ngươi nếu là hiện tại để ta đi ra ngoài, biết đâu ta sẽ ở trước mặt Tam phu nhân chừa cho ngươi chút mặt mũi, nói cách khác, tam thiếu gia nếu nói là lưu đày ba ngàn dặm sung quân làm nô, thì cả ta và ngươi đều như nhau!" Hạ Trúc căn bản không tin Ninh Uyên có thể phạt nàng thế nào. Ở trong mắt nàng, tên tiếu gia xuất thân tiện tịch này ngày thường khép mình, ai cũng có thể tùy ý khi dễ, lão gia càng mặc kệ sự tồn tại của hắn, đến hạ nhân cũng không bằng, hiện tại cư nhiên dám đối với Hạ Trúc nàng tỏ vẻ, đây chính là chán sống. "Ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn đi được ra khỏi cửa sao." Ninh Uyên đứng lên, hàn quang trong mắt liền lóe, "Bạch Đàn Bạch Mai, áp nàng quỳ xuống!" Bạch Đàn sợ hãi cả kinh, sự tình chuyển biến bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, tam thiếu gia mới vừa rồi còn cung kính với Hạ Trúc vậy mà giây lát liền lật mặt, lệnh cho bọn họ đi đè Hạ Trúc? Tam thiếu gia này hay là điên rồi! Việc này nếu mà truyền ra, một ngày nào đó Tam phu nhân nếu truy cứu đến, bọn họ đều đừng nghĩ đến chuyện sống! Nhưng Bạch Đàn không thể nào ngờ được, lúc nàng còn đang chần chừ, muội muội nàng đã trừng đỏ mắt, lao ra cùng Hạ Trúc đánh nhau. Rốt cuộc, Bạch Mai tuổi còn nhỏ, tâm tính đơn thuần, hoàn toàn suy nghĩ không được nhiều như Bạch Đàn, chỉ là nghĩ đến Hạ Trúc ngày thường tùy ý bắt nạt bọn họ, thù mới hận cũ i, lại được Ninh Uyên mở miệng ra lệnh, sao còn nhịn được. Bạch Mai so với Hạ Trúc gầy yếu hơn rất nhiều, lúc sau liền rơi vào thế yếu, còn ăn vài cái cái tát. Bạch Đàn cuối cùng cũng chịu không nổi, cắn răng, giữ chặt búi tóc Hạ Trúc, dùng lực mà kéo. Hai chọi một, rất nhanh, tỷ muội Bạch thị tuy trông chật vật, nhưng vẫn là trái phải đem đầu Hạ Trúc ấn xuống ấn quỳ trên đất. Hạ Trúc không nhấc nổi mình, chỉ có thể dùng sức ngẩng lên đầu, đôi mắt nhìn Ninh Uyên dường như muốn phun ra lửa, "Ngươi, cái loại ti tiên đáng chết này, cư nhiên dám làm thế với ta, Tam phu nhân sẽ không bỏ qua ngươi! Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Ninh Uyên mắt điếc tai ngơ, chỉ thong thả ung dung hướng đến chậu than, kìm sắt kẹp một khối than cháy đỏ lên. "Bạch Mai, ngươi nói này than không tốt, đun nước không sôi đúng không?" Ninh Uyên hỏi. "Hồi thiếu gia, trong phòng bếp nhỏ đều là loại này, tính chất kém nhất, đốt lên không ấm. Đừng nói nhà có tiền, dân chúng bình thường cũng không thèm đâu." Bạch Mai thanh thúy đáp. "Nếu không ấm áp, nói vậy ăn vào, cũng không chết người." Ninh Uyên lầm bầm lầu bầu một câu, cầm theo khối than đó, bước đến trước người Hạ Trúc, nhẹ nhàng nói: "Bạch Đàn, bắt nàng ta mở miệng ra." Hạ Trúc trong mắt hiện ra hoảng sợ, ngừng chửi rủa, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi muốn làm, làm cái gì!?" Bạch Đàn hiểu ý Ninh Uyên, nghĩ đến tỷ muội hai người hiện tại cũng không có lựa chọn khác, nếu tha cho Hạ Trúc, vẫn sẽ đắc tội Tam phu nhân, chi bằng trước mắt cứ nghe theo vị tam thiếu gia này. Nàng vẫn luôn bị Hạ Trúc sai sử làm việc nặng, nên tay chút sức lực vẫn có, nắm hàm dưới của Hạ Trúc, dùng một chút lực. Hạ Trúc giãy giụa nhưng bị cưỡng ép phải mở ra miệng. Ninh Uyên mắt cũng không nháy lấy một cái, nhanh chóng đem than đang cháy nhét vào miệng Hạ Trúc. "A!" Tiếng tru có thể so với giết heo vang lên từ trong cổ họng Hạ Trúc. Sương mù bốc lên, nhanh chóng tràn ngập từ miệng nàng ta. Tỷ muội Bạch thị là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, sợ tới mức vô thức buông lỏng tay ra, trốn đến một bên. m thanh Hạ Trúc không ngừng phát ra có thể so với dã thú, dùng sức bóp lấy yết hầu, bộ mặt dữ tợn, đứng lên lảo đảo lắc lư đi hai bước, lại quỳ rạp xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra hỗn hợp than cùng máu loãng, còn có một ít thịt nát, gương mặt biến thành màu gan heo(*),sưng đến nhìn như hai cục bột.
(*):Đây là gan heo Ninh Uyên hừ lạnh một tiếng, giơ cao kìm sắt trong tay, dùng sức đánh vào sau cổ Hạ Trúc, nàng liền hai mắt nhắm mắt, té trên mặt đất không nhúc nhích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]