*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đại Chu lấy lễ giáo trị quốc, trong dân chúng, thân phận đắt rẻ sang hèn phân ra ba bảy loại. Nhất đẳng-hoàng thất, được gọi là tông thân; nhị đẳng-huân quý, nhờ vào hoàng đế sách phong các loại phong hào quý tộc; tam đẳng-sĩ tộc, gọi là sĩ phu, làm quan,...; tứ đẳng- thương nhân, phú hộ hoặc nhà cự thương(*)nếu cung phụng triều đình,sẽ có thể nâng cao thân phận, cho làm nha phủ ở các kinh; ngũ đẳng-thứ dân,là các bá tánh trong sạch; lục đẳng-nô bộc, chính là tôi tớ hạ nhân; thất đẳng-tiện tịch, thân phận ti tiện nất, xưng hô thường dùng cho lưu dân, khất cái cùng kỹ nữ thanh lâu. (*): Nhà buôn tài lực rất lớn Liễu thị sở dĩ đối với mẹ ruột Ninh Uyên cứ một câu tiện hai câu tiện, chính là bởi vì Đường thị, trước khi vào Ninh phủ là một nữ tử thanh lâu. Lúc trước Đường Ánh Dao thanh danh ở Giang Châu cực kỳ vang dội, là thanh quan nhân(*) nổi tiếng gần xa, từng có vài tên thương nhân vung tiền như rác để mua đêm đầu tiên của nàng,nhưng đều không được như ước nguyện. Không phải là nàng chỉ bán nghệ không bán thân, mà là nàng ở khuê các đưa ra một vế đối, hơn nữa còn nói, chỉ có người hoàn thành đực câu đối, mới có tư cách trở thành khách của Đường Ánh Dao nàng. (*): trong thanh lâu nhưng chỉ bán nghệ Vế đối treo suốt một năm ở Giang Châu, kẻ đến đối đáp đông đảo, bao gồm một ít giám thị và giám sinh nổi danh địa phương, cuối cùng lại đều thất vọng mà về, thẳng đến khi quan mới nhậm chức Giang Châu, cũng chính là Ninh Như Hải ngẫu nhiên cưỡi ngựa ngang qua, trông thấy vế đối, suy nghĩ một lát liền đối lại, vì thế mà được Đường Ánh Dao đích thân chào đón, nàng ở thành là hàng đệ nhất, cũng chỉ tiếp duy nhất một người. Những việc này, Đường thị chưa bao giờ nói qua với Ninh Uyên. Đời trước khi Đường thị mất, từ nhập liệm đến đưa ma, Võ An Bá chưa từng xuất hiện, Ninh Uyên cũng là biết được lúc bá tánh nhỏ giọng bàn tán. Nghe đồn năm đó, Ninh Như Hải cùng Đường Ánh Dao cực kỳ cầm sắt hài hòa(*),vì tránh cho Đường Ánh Dao lại bán mình cho người khác, Ninh Như Hải không tiếc số tiền lớn bao trọn khuê các của nàng. Từng có khách ở dưới lầu trông thấy hai người cùng ngồi ngắm trăng, hoặc đánh đàn thổi sáo, hoặc uống rượu làm thơ, khung cảnh tình thơ ý hoạ(**),sau khi Đường Ánh Dao mang thai, Ninh Như Hải càng là không màng đến thân phận tiện tịch, dẫn đầu kiệu hoa, rước nàng vào Võ An Bá phủ. (*): Quan hệ vợ chồng hòa hợp (**): đẹp nhẹ nhàng như một bức họa Các bá tánh nghị luận chuyện này, tò mò vì sao lúc trước hai người tình ý đậm đà, hiện tại một người đã chết, một người đến bóng dáng cũng không thấy. Lúc đó Ninh Uyên còn nhỏ, lại bởi vì mẹ đẻ qua đời mà thương tâm kinh sợ, căn bản không có đem những lời này để ở trong lòng. Hiện giờ sống lại, hắn quỳ gối trước giường, nhìn phòng ngủ mẫu thân giống như hầm băng, bày biện đơn sơ, gió lùa qua cửa sổ, đệm chăn ẩm ướt mốc meo, trong phòng không có lò sưởi, càng không có nha hoàn, thật khó tưởng tượng nương đã từng cùng phụ thân cầm sắt hài hòa. Đường thị biểu tình nghiêm khắc, từ đầu giường lấy ra một cây roi trúc, ngồi ở mép giường, nhìn Ninh Uyên trầm giọng nói: "Đưa tay ra." Ninh Uyên ngoan ngoãn giơ tay, nhìn roi trúc mang theo tiếng xé gió từng cái đánh ở lòng bàn tay, thực mau, trên tay y liền đỏ bừng một mảnh. "Nương, vì cái gì muốn đánh ca ca!" Muội muội Ninh Hinh Nhi xem không nổi, dựng bím tóc nhảy lên giường, bắt lấy cánh tay Đường thị. "Đã làm sai chuyện liền phải bị phạt, đại phu nhân không truy cứu, không có nghĩa ta cũng có thể mặc kệ, còn nhỏ mà đã học thói ăn trộm, trưởng thành sẽ thế nào!" Đường thị hiển nhiên cực kì tức giận, giữa mày đều nhăn thành một đường, đáp, "Hinh Nhi, con tránh ra!" Ninh Hinh Nhi không dao động, chỉ mở to đôi ngập nước mắt nhìn Ninh Uyên, "Ca ca, huynh mau cùng nương nhận sai, huynh nhận sai, nương liền sẽ không lại đánh huynh." Ninh Uyên sống lưng thẳng tắp, lời nói không tự ti, không kiêu ngạo, "Nương, người hiểu lầm hài nhi, hài nhi không có trộm đồ, khối ngọc bích kia, con trước nay chưa từng lấy qua." "Chưa từng lấy qua?" Đường thị sửng sốt, "Con làm trò thừa nhận trước mặt đại phu nhân, rồi lại nói với ta là chưa từng lấy qua?" "Nương, mới vừa rồi hài nhi nếu không nói như vậy, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua, hài nhi sai duy nhất ở chỗ: trước đó không cùng nương nói qua, chịu chút phạt cũng phải." Ninh Uyên nói xong liền dập đầu, đây chính là thiệt tình, dập đầu thật mạnh trên nền đá xanh trong phòng, bùm một tiếng, phảng phất đánh vào trong lòng Đường thị, nàng vội duỗi tay đem Ninh Uyên kéo tới, xoa trán y, thả chậm ngữ khí nói: "Rốt cuộc sao lại thế này, con cùng nương nói rõ ràng." Ninh Uyên lấy lại bình tĩnh, liền đem huyền cơ mới vừa rồi ứng phó Nghiêm thị tất cả nói ra, Đường thị cũng không phải kẻ ngu dốt, nói một chút liền hiểu, lập tức cũng bị kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng sớm nên dự đoán được Liễu thị đã có chuẩn bị mà đến, còn gióng trống khua chiêng như thế, có thể nào không chuẩn bị chu toàn, nếu như không phải Ninh Uyên thuận nước đẩy thuyền, lại nắm chắc tâm tư Nghiêm thị, chuyện hôm nay sẽ rất khó giải quyết. "Hài tử ngoan, làm khó con rồi." Biểu tình nghiêm khắc của Đường thị hoàn toàn tan mất, đổi thành từng trận đau lòng, vội lấy rượu thuốc xoa trong lòng bàn tay, nâng tay Ninh Uyên lên, tỉ mỉ xoa "Đều là nương sai, không nên không hỏi rõ ràng liền đánh con, còn đau không?" Ninh Uyên lắc đầu, những đau đớn đó cùng y so sánh với cảm thụ trong lòng hiện giờ,hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến. Mặt mẹ ôn nhu gần trong gang tấc, muội muội ngoan ngoãn lanh lợi cũng ở bên người, cứ như chưa bao giờ mất đi u, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nảy lên trong lòng, y chui vào đầu trong lòng ngực mẫu thân, đứt quãng khóc lên. Đường thị nhớ đến năm đó hài tử còn nhỏ bị ủy khuất mà làm nũng, vỗ nhẹ đôi vai không ngừng rung của Ninh Uyên, ánh mắt lộ ra trìu mến. Khóc một trận, Ninh Uyên sắc mặt ửng đỏ mà bình phục cảm xúc, lại cùng Đường thị nói chuyện một hồi, đến sắc trời đã không còn sớm, làm muội muội muốn cũng muốn nghe nương nói, liền từ trong phòng lui ra. Chỉ là hắn không có lập tức rời đi, mà là lặng lẽ ở trong sân dạo qua một vòng, tới khi ra của viện, trong tay hắn đã nắm vài cây nhỏ, bề ngoài nhìn qua tầm thường, lại xanh đến có chút lạ, ở thời điểm tuyết lớn thế này, cây cỏ vẫn xanh um tươi tốt. Nhìn thực vật trong tay, Ninh Uyên không ngăn được nắm chặt nắm tay. Trong trí nhớ, Đường thị thân thể vẫn luôn hư nhược, mỗi lúc vào đông càng là ốm đau quấn thân, cho rằng mẫu thân thể chất xưa nay đã như vậy, nhưng mới vừa rồi chỉ là ôm trong lòng giả thuyết mà ở trong sân tìm một lần, thế nhưng làm y ở góc tường tìm được vài cây tiên hạc thảo. Những năm đó đi theo Tư Không Húc, vì để đề phòng ám sát nên đã nghiên cứu không ít độc vật, tiên hạc thảo này là một trong những thứ độc nhất, vấn đề không phải độc tính có bao nhiêu mãnh liệt, ngược lại, tiên hạc thảo bản thân chỉ có chứa cực kỳ ít lượng hàn độc, mặc dù cắn nuốt nguyên cây cũng sẽ không mất mạng, nhưng đáng sợ ở chỗ nó sẽ phóng thích loại hàn độc này ra phía ngoài, nếu sinh hoạt ở bên cạnh, thời gian ngắn không có việc gì, thời gian dài, hàn độc ở trong cơ thể tích lũy, tới ngày phán tán, không chỉ thuốc và kim châm cứu vô dụng, dù đại phu cao minh nhất cũng chỉ có thể chẩn bệnh ra phong hàn, khám không ra là trúng độc. Nghĩ đến thân mẫu cùng muội muội vẫn luôn sinh hoạt ở trong hoàn cảnh như vậy, Ninh Uyên liền có cổ phẫn nộ nói không nên lời, cư nhiên dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy đối phó một tiểu thiếp không được sủng ái, không khỏi quá để mắt người đi. Y đem tiên hạc thảo trong tay cất vào tay áo, quay đầu lại nhìn cây cỏ trong tiểu viện, ánh mắt liền biến. Nếu ông trời cho y một cơ hội, y nhất định quý trọng cơ hội lần này, thân nhân của y, y sẽ dùng toàn lực bảo vệ, ngăn chặn những kẻ đó hại người của y...... Y xoay người, ánh mắt dừng ở trên lầu các xa hoa, trước người là dao thớt ta là thịt cá, nhưng y lại không còn Ninh Uyên yếu đuối trước kia nữa, thế gian này từ trước đến nay chỉ có đạo lý được một tấc lại muốn tiến một thước, đã từng nhiều lần nhường nhịn nhưng chỉ nhận lại chê cười, hiện giờ khiến cho những người này nhìn rõ, y- lệ quỷ từ Diêm La Điện bò ra, cục đá trong sông Vong Xuyên lăn ra, là như thế nào hướng bọn họ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành mà đòi nợ! Nghĩ đến chỗ này, y lại nhìn phía chỗ ở Liễu thị, nhẹ giọng cười. Liễu thị ngươi hôm nay gióng trống khua chiêng hướng ta tặng đại lễ, ta nếu không trước hướng ngươi trả lễ, chẳng lẽ không phải có vẻ quá bất cận nhân tình(*)? (*):Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta *************************************** Hà Tâm uyển, chỗ ở của Liễu thị. Tam phu nhân Liễu Huệ Y, là Ninh Như Hải cưới vào mười lăm năm trước khi đến Giang Châu nhận chức, nàng không phải là xuất thân sĩ phu, nhà mẹ đẻ chỉ là phú thương ở Ung Châu, cho nên lúc vừa vào phủ, vị phân chỉ là thị thiếp, thẳng đến năm sau sinh hạ thứ tử Ninh Tương, mới được nâng lên phu nhân. Sau rất nhiều năm, nàng lại liên tiếp sinh hạ thứ nữ Ninh Bình Nhi cùng Ninh Thiến Nhi, biết được chính mình hẳn là không còn có phúc phận sinh nhi tử, bởi vậy đối với nhi tử duy nhất- Ninh Tương cũng liền phá lệ để bụng, xem như bảo bối. Lúc này, Ninh Tương, mười lăm tuổi, một thân phục trang ở đình viện múa kiếm, mặt mày hắn hơn phân nửa thừa hưởng từ Ninh Như Hải, nhìn qua tuấn lãng lỗi lạc, chỉ có đôi đôi mắt hẹp dài cùng Liễu thị giống nhau như đúc, kiếm phong không ngừng khơi mào trên mặt tuyết, hơn nữa thân hình phiêu dật linh động, hai muội muội cùng bọn tỳ nữ một bên xem đến không ngừng vỗ tay. Liễu thị mang theo mấy cái nha hoàn thở phì phì mà vọt vào sân, Ninh Tương cũng vừa lúc định thân thu công, hắn thu kiếm, hướng Liễu thị cười nói: "Nương, là do giáo huấn cái loại ti tiện kia?" Liễu thị thất bại, đang nổi nóng, nhìn nhi tử cười hì hì, nàng thế nhưng nhất thời kiềm không được tính tình, hung hăng phẩy tay áo một cái, không nói một lời, liền vào nội sảnh. Ninh Tương không rõ nguyên do, Ninh Bình Nhi cùng Ninh Thiến Nhi liếc nhau, hiểu ý tiến lên nói: "Tương ca ca, hiếm thấy mẫu thân có thời điểm tức giận như vậy, sự tình sợ không quá thuận lợi, chúng ta đi vào hỏi một chút." Nói xong, ba người cùng vào nội sảnh, Liễu thị đang ngồi ở ghế thái sư uống nước, Lưu ma ma bên người nàng thấy thế, thức thời mà dẫn tất cả hạ nhân trong phòng lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. (Đây là ghế thái sư)
"Nương, người mau làm ấm tay, có phải hay không không thuận lợi, không có giáo huấn được tiện nhân kia cùng nhi tử nàng?" Ninh Bình Nhi tiến lên, đem lò sưởi trong tay nhét vào trong lòng ngực Liễu thị. Nàng cùng Ninh Uyên cùng tuổi, mặt mày xinh đẹp, bộ dáng rất là dịu dàng,lại nó ra những những lời không phù vẻ ngoài, gọi Đường thị là tiện nhân, còn gọi đến cực kỳ thuận miệng, tựa đã sớm quen. Liễu thị tay lạnh, ôm lò sưởi nóng hừng hực, trong lòng cuối cùng thoải mái chút, nàng lạnh lùng liếc Ninh Tương một cái, nói: "Ta hỏi con, con có khoe khoang phụ thân cho con đồ với Ninh Uyên không?" Ninh Tương không rõ nguyên do gật gật đầu, "Đúng vậy, tiểu tử kia chỉ sợ trước nay chưa thấy qua thứ gì tốt, mới vừa tiến thư phòng của con, đã bị vật bài trí bách bảo quý giá là sợ đến cả người đều choáng váng, con liền thuận tay chọn mấy thứ quý báu cho hắn xem, các người thật nên trông thấy biểu tình hắn ngay lúc đó,vô cùng khôi hài." Ninh Tương nói xong, còn ha ha ha mà cười vài tiếng. "Hay lắm." Liễu thị đem lò sưởi thật mạnh gác ở trên bàn gỗ đỏ, "Hôm nay không chỉ không được việc, ngược lại biến khéo thành vụng, làm đại phu nhân răn dạy ta không nên cắt xén phân lệ của lũ ti tiện kia." Tiếp theo, nàng liền đem mọi chuyện kể lại. "Đại nương thật nói như vậy?" Ninh Tương há hốc miệng, "Đại nương không phải cũng không thích hai mẫu tử kia sao, hôm nay sao lại che chở bọn họ?" "Không phải đại nương muốn, mà là phải che chở bọn họ, bằng không lại hại đến đại nương." Ninh Bình Nhi trên mặt hiện ra sự lão luyện không đúng tuổi, một mặt khẽ vuốt lưng Liễu thị giúp nàng thuận khí, một mặt nói: "Mẫu thân người cũng thật là, làm lớn đến đại nương liền thôi, tội gì lại kéo một đoàn hạ nhân, đại nương vô luận làm cái gì, đều sẽ trước suy xét mặt mũi, mà không phải nàng tự chủ động đi thu thập nên sẽ thu thập người." Nàng dừng một chút, "Tuy nhiên, lũ người kia cũng có vài phần tâm tư, việc chưa làm qua vậy mà cũng nhận, chẳng lẽ nàng là biết tính nết đại nương, trái lại lấy lui làm tiến?" "Nha đầu ngốc, con nghĩ trên đời này mọi người đều thông minh giống con sao." Liễu thị duỗi tay chỉ vào giữa mày Ninh Bình Nhi một chút, "Theo ta thấy, tiểu tử kia thuần túy chính là sợ choáng váng, không phân biệt được, mới nhận tôi nhanh vậy để xin tha thứ." Nói xong, nàng xụ mặt, tiếp tục nói: "Nhưng thật ra khối ngọc bích kia, con thu xếp nha đầu Xuân Lan, việc đã đến nước này, ngàn vạn lần đừng lộ ra tới trước mặt người khác, miễn cho bị người có tâm nắm giữ điểm yếu." Ninh Bình Nhi hành lễ, "Nương người yên tâm, Xuân Lan là nha đầu lanh lợi nhất trong phòng của con, ngọc bích đặt ở chỗ nàng sẽ không có việc gì." "Xem tình hình, việc hôm nay, cũng chỉ có thể như vậy hàm hồ bỏ qua?" Ninh Tương cau mày nói: "Chẳng phải là quá tiện nghi cho lũ đó, vốn tưởng rằng thừa dịp phụ thân đã nhiều ngày ra ngoài luyện binh không ở nhà, có thể hoàn toàn đem hắn thu thập đuổi khỏi phủ, thật là đáng tiếc." "Muốn thu thập cái loại ti tiện đố có rất nhiều cơ hội, lần này bị hắn vận khí tốt tránh được,thử xem vận khí hắn lần sau còn tốt như vậy không." Liễu thị duỗi tay, ở ngực Ninh Tương vỗ vỗ, "Tương Nhi à, mẫu thân hao hết tâm tư muốn diệt trừ hai mẫu tử kia,đều là vì ngươi, nhi tử đại phu nhân- Ninh Trạm, hàng năm ốm đau không được việc, Nhị phu nhân lại chỉ có một nữ nhi, chờ diệt trừ Ninh Uyên, con chính là nhi tử duy nhất phụ thân, tương lai, Võ An Bá phủ gia nghiệp sẽ đều là của con, nương trông cậy tất cả vào con." Lúc này Lưu ma ma đẩy cửa tiến vào, nói một câu cơm trưa đã sẵn sàng. Từ trong phòng bếp, nha đầu và các bà tử ở giữa thính đường bày một bàn tiệc. Các loại món ăn trân quý,mỹ vị bày tràn đầy một bàn. Liễu thị khó thở sinh đói, Ninh Tương múa kiếm một buổi sáng trong bụng cũng trống trơn, vì thế từng người ngồi vào bàn ăn cơm, không nói nữa. Bọn họ vội vàng nhai nuốt, ai cũng không có chú ý, ngoài cửa sổ đang có một bóng người linh hoạt hiện lên. Ninh Uyên bám vào núi giả, nhảy qua tường viện của Hà Tâm uyển,hướng ánh sáng, lưu tâm thưởng thức một khối ngọc bích hình vuông trong tay một chút. Ngọc bích tính chất thông thấu, bên trên khắc bốn chữ "Tân khoa thi đậu", chạm trổ nhất đường liền mạch, vừa thấy liền biết của kẻ có tiền. Y cong môi cười, nếu không phải nghe lén bọn họ nói chuyện, còn không biết ngọc bích vậy mà giấu ở trong phòng một nha hoàn. Liễu thị, các ngươi nếu vu tội ta trộm đồ vật, ta đây đơn giản liền thỏa mãn các ngươi, các ngươi cho rằng việc này hàm hồ qua đi liền xong rồi sao, trò hay còn chờ ở phía sau kia kìa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]