"Ta đã cẩn thận lắm rồi, không ngờ vẫn không ngăn được đợt bắn tên đầu tiên. May là ngươi phản ứng nhanh nhẹn, không thì đã bị thương mất rồi." Hô Diên Nguyên Thần hơi hổ thẹn.
Ninh Uyên nghe được ý chính: "Ngươi đã biết trước là có kẻ muốn gϊếŧ ta?"
"Chỉ vô tình nghe được thôi." Nghĩ một lúc, hắn nói thẳng: "Thích khách lần này do thứ huynh và thứ muội của ngươi phái tới."
Lời hắn nói vừa khéo chứng thực suy đoán của y. Y cũng không ngạc nhiên, vì lực chú ý của y bây giờ đang nằm ở việc khác: "Vậy nên, ngươi chạy tới nhanh như vậy là vì ngươi vốn vẫn luôn đi theo ta?"
Nhất thời, Hô Diên Nguyên Thần hơi mất tự nhiên, dường như ngượng ngùng vì bị y "vạch mặt". Hắn thoáng nghiêng sang chỗ khác: "Ta cũng không cố gắng hết sức..."
"Cảm ơn ngươi." Lời y nói làm hắn sửng sốt.
"Không... không cần." Thế mà hắn lại nói lắp! Hắn thực sự không ngờ Ninh Uyên lại cảm ơn mình, vì từ khi hai người quen nhau đến nay, thiếu niên này vẫn luôn tỏ vẻ "người lạ chớ gần", cũng chưa từng tỏ ra ôn hòa với hắn. Một người như vậy tự nhiên lại cảm ơn hắn, làm hắn... không biết nên phản ứng sao cho phải.
Nhân dịp hiếm khi Ninh Uyên "tốt" với mình như vậy. hắn đang định tranh thủ nói thêm mấy câu thì y đã quay đi, chỉ vào tên thích khách trên đất: "Đã là kẻ quan phủ phát lệnh truy nã thì cứ đưa gã đến nha môn thôi. Để gã ở ngoài chỉ tổ gây họa."
Hô Diên Nguyên Thần liếc sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-quy-lai/1135120/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.