Chương trước
Chương sau
"Không biết, không biết điện hạ hẹn tiểu nữ đến đây là có chuyện gì?" Giờ Ninh Bình Nhi còn đâu tâm trạng mà ăn nữa. Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to nhìn Tư Không Húc, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục.
Gã mỉm cười, sờ sờ mũi như thể đang bối rối: "Không gạt tiểu thư. Thực ra từ lần đầu thấy tiểu thư múa trên đại điện ở xuân yến ngày ấy, ta... đã đem lòng mến mộ tiểu thư rồi. Lần này mời tiểu thư đến đây cho thỏa nỗi tương tư, mong tiểu thư đừng trách Tư Không mỗ mạo muội."
Nghe gã đột nhiên "thổ lộ" với mình như thế, thậm chí tự xưng "bổn điện" cũng biến thành "Tư Không mỗ", nghe rất bình dị gần gũi... Ninh Bình Nhi thoáng sửng sốt, một cảm giác ngứa ngáy dần dần trào lên tự đáy lòng.
Ý của điện hạ là... Ngài ấy thích mình sao?
"Điện hạ đừng nói vậy, tiểu nữ, tiểu nữ không dám nhận đâu." Nàng định cầm cốc nước lên uống, nhưng có thể vì quá căng thẳng nên tay cứ run rẩy, mãi không cầm cái cốc lên nổi.
Nhìn phản ứng của nàng, Tư Không Húc thầm cười lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn rất đỗi nho nhã hiền hòa: "Tiểu thư không trách là Tư Không mỗ mừng rồi. Thực ra có vài chuyện Tư Không mỗ vẫn không hiểu, mong tiểu thư có thể giải đáp."
Nàng lập tức đáp: "Mời điện hạ cứ nói đi."
"Là về tam thiếu gia của quý phủ." Tỏ vẻ nghĩ ngợi một chốc, gã mới nói: "Tư Không mỗ nghe người ta đồn đãi là tiểu thư không hòa thuận lắm với tam thiếu gia của quý phủ, không biết có đúng vậy không?"
Nghe gã đột nhiên nhắc tới Ninh Uyên, đầu óc Ninh Bình Nhi liền tỉnh táo hơn một chút. Nàng cực kỳ hận Ninh Uyên, nhưng cũng tò mò không hiểu sao gã lại hỏi vậy: "Điện hạ quen biết Tam ca của tiểu nữ ư?"
"Cũng không hẳn là quen, chỉ là xã giao thôi." Gã thờ ơ đáp: "Lúc đầu ta không biết y là huynh trưởng của tiểu thư, nhưng giờ nể mặt tiểu thư... ta sẽ bỏ qua đụng chạm nhỏ đó vậy."
"Y to gan đến thế sao! Đến cả điện hạ mà cũng dám đắc tội?!" Như thể tìm được tri kỷ, Ninh Bình Nhi lập tức ngẩng đầu lên: "Đúng là hạng không biết điều! Chỉ là con trai kỹ nữ thôi, phụ thân chịu nuôi hắn trong phủ đã là nhân từ lắm rồi! Thế mà hết lần này đến lần khác, y cứ dựa vào cái mồm dẻo quẹo đó mà ngông nghênh đắc ý. Giờ thì lão phu nhân đã coi y là bảo bối, ca ca Ninh Tương của ta cũng bị y bắt nạt!
Dù gì cũng là người nhà với nhau, ta cũng muốn nhường nhịn y lắm chứ, thôi thì cứ nhịn là qua. Chẳng lẽ vì thế mà y lại càng lúc càng lớn mật, còn dám chọc giận cả điện hạ nữa sao?"
"Hóa ra ở nhà y lại như thế ư?" Tư Không Húc vờ kinh ngạc: "Khổ thân tiểu thư!"
"Ta còn cách nào khác nữa đâu? Y được lão phu nhân yêu thích, mấy ngày trước còn được Đại học sĩ Cao Úc chọn làm đệ tử, đang là tâm điểm của phủ ta đó... Còn ta từ bé chỉ đọc Nữ Nhi kinh, một lòng mong được một đời yên ổn, dù bị bắt nạt cũng chỉ có thể cắn răng nhịn cho qua." Nói đến đây, nàng còn làm bộ lau lau nước mắt.
Tư Không Húc vội lấy một chiếc khăn gấm ra: "Xin tiểu thư đừng khóc! Ai ngờ kẻ này lại ghê tởm như thế... Nếu có cơ hội, nhất định Tư Không mỗ sẽ trút giận thay tiểu thư!"
Ninh Bình Nhi ngẩng đầu, mắt sáng bừng lên: "Điện hạ nói thật sao? Thực ra trừ lão phu nhân ra thì trong nhà ta chẳng ai ưa y hết. Nếu điện hạ muốn xử trí y thì cứ yên tâm đi, Người có làm gì thì người nhà ta cũng chẳng có ý kiến gì đâu!"
"Đương nhiên rồi. Tư Không mỗ đã đồng ý trút giận thay tiểu thư, thì nhất định sẽ làm được." Dừng lại một chốc, gã mới nói tiếp: "Nhưng tiểu thư có biết y từng qua lại với quan to quý nhân nào không?"
"Quan to quý nhân? Y ấy hả?" Ninh Bình Nhi cười lạnh một tiếng. Nhưng dường như thấy phản ứng của mình quá không thục nữ, nàng vội vàng ngồi thẳng dậy: "Điện hạ cứ yên tâm. Với xuất thân của y, có quan to nào nguyện ý qua lại với y cơ chứ? Không sợ dính xui xẻo sao?"
Tư Không Húc nhướn mày: "Thật vậy?"
Nàng ngẩn người. Tự dưng bị gã nhìn vậy, đột nhiên nàng... không chắc chắn lắm: "... Chắc vậy! Điện hạ cũng biết đấy, ta không thân thiết với y nên cũng không để tâm đến chuyện tư của y nữa."
"Thì ra là thế." Gã gật đầu.
---
Hôm sau, nha hoàn Thủy Tú của Ninh Mạt đưa một đĩa bánh ngọt đến Trúc Tuyên đường. Ninh Uyên thuần thục đẩy miếng bánh ở giữa ra, lấy ra tờ giấy giấu trong đó. Đọc xong, y cười lạnh một tiếng, tiện tay ném mẩu giấy vào ngọn đèn cạnh đó.
Đúng lúc này, Bạch Đàn bưng một xấp giấy màu xanh nhạt bước vào: "Em đã mua hết số giấy thông thiếu gia cần rồi đây. Y như thiếu gia muốn, là hàng tốt nhất đó!"
Y tự tay sờ lên mặt giấy, cảm nhận được sự nhẵn nhụi của nó thì gật đầu: "Chép 《Bách Hiếu thư》 phải dùng giấy này mới chuẩn. Phối với mực Tử Kim thì có thể giữ sách lâu mà không lo bị mối mọt hay ố vàng."
Bạch Đàn cũng cười: "Thiếu gia thật có lòng. Nhận được món quà này rồi, nhất định lão phu nhân sẽ rất vui vẻ."
Mùa đông năm ngoái, để tránh khỏi cái bẫy của Liễu thị, Ninh Uyên đã nói với Nghiêm thị là muốn chuẩn bị một cuốn《 Bách Hiếu thư》tặng lão phu nhân làm quà mừng đại thọ*. Giờ đã sắp đến đại thọ của Thẩm thị rồi, đương nhiên y cũng phải mau chóng chép xong. Và... y cũng đã chuẩn bị một phần quà tặng trả Liễu thị rồi, không biết lúc hay tin... vẻ mặt ả sẽ thế nào nhỉ?
*xem chương 2.
---
Tính đúng ngày ra thì đại thọ 60 của Thẩm thị sẽ diễn ra vào mùng hai tháng Tư. Nhưng theo truyền thống Đại Chu thì đại thọ 60 là ngày lễ lớn, phải mở tiệc mỗi ngày kể từ bảy ngày trước lễ đến hôm chính thức diễn ra - tiệc này dành cho những người đến chúc thọ. Chính vì thế mà bắt đầu từ bảy ngày trước ngày đại thọ, lễ vật chúc mừng đã liên tục được đưa vào Ninh phủ.
Với tước vị của Ninh Như Hải, dù là quan viên hay nhà giàu ở Giang Châu cũng đều phải đến mừng. Đấy là còn chưa kể lễ vật đến từ Thẩm gia ở Hoa Kinh ngàn dặm xa xôi nữa – đó là nhà mẹ đẻ của Thẩm thị.
Có nhiều quà như thế, nếu dồn vào ngày đại thọ mà tặng thì người nhà sẽ không thể thu xếp gọn gàng được, nên mới phải để đến bảy ngày. Cho đám hạ nhân thời gian để sắp xếp quà tặng gọn gàng, thì đến ngày đại lễ họ mới toàn tâm toàn ý phục vụ khách đến được.
Nhưng Thẩm thị không ngờ... thứ đến từ Hoa Kinh lần này không chỉ có đại lễ của nhà mẹ đẻ bà, mà còn có một vị khách quý nữa.
--- Trước đại lễ ba ngày, Ninh phủ nhận được hạ lễ và bái thiếp của Chiêu Nghi quận chúa.
Vị trị của vị quận chúa này rất đỗi cao quý. Nàng là nữ nhi của Trưởng công chúa, là biểu muội của đương kim hoàng thượng. Vì con đường đăng cơ của hoàng đế hiện giờ cực kỳ đẫm máu, hầu như tất cả hoàng huynh hoàng đệ và hoàng thúc của ông đều chết sạch; nên gần như ông chẳng còn người thân nào nữa –trừ mỗi Trưởng công chúa. Chính vì thế mà ông rất mực ưu ái bà, nên cũng yêu luôn con gái bà – biểu muội Chiêu Nghi quận chúa của ông.
Mà giữa Chiêu Nghi quận chúa và Ninh phủ... cũng có một vài khúc mắc.
Khi còn trẻ, Ninh Như Hải từng là thanh niên tuấn kiệt được người người Hoa Kinh ca tụng. Có rất nhiều danh môn tiểu thư trót đem lòng thầm mến gã, trong đó có cả Chiêu Nghi quận chúa. Hai người cũng qua lại một thời gian, nhưng sau này vì Trưởng công chúa đã nhìn rõ được những rối ren trong Ninh Quốc Công phủ nên cực lực phản đối; dẫn đến chuyện hai người không thành. Sau đó nữa, Ninh Như Hải lại đến Giang Châu, hai người trời Nam biển Bắc, lại đều kết hôn với người khác... coi như hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Ai dè sau bao nhiêu năm thế này, Chiêu Nghi quận chúa lại đột ngột gửi bái thiếp tới, làm Thẩm thị thực sự kinh ngạc.
Nhưng người ta là người hoàng tộc, thân phận tôn quý vô cùng, nên dù ngạc nhiên đến mức nào thì Thẩm thị cũng không thể đóng cửa không tiếp. Vậy nên bà mau chóng cho người báo tin cho cả phủ, còn mình thì thay quần áo mới, cùng Ninh Như Hải ra cửa đích thân nghênh tiếp.
Lần này ra ngoài một mình nên Chiêu Nghi quận chúa làm việc rất kín kẽ. Giờ đương là hoàng hôn, một chiếc xe ngựa mộc mạc từ từ tiến đến Ninh phủ. Khi xe dừng hẳn, một bàn tay đeo nhẫn phỉ thúy vươn ra từ trong xe, nhẹ nhàng vịn vào tay ma ma giữ cửa --- Một mỹ phụ trung niên bước xuống, trông rất duyên dáng và sang trọng.
Có thể nhận ra là nàng đã cố ý mặc thường phục, nhưng trang sức trên người thì vẫn được lựa chọn rất cẩn thận. Chỉ một viên hồng ngọc to cỡ nắm tay trẻ con đính trên cổ áo đã đủ để chứng minh thân phận cao quý của nàng. Trâm cài tóc, vòng tay, khuyên tai... cũng đều là hàng gia công tinh xảo, làm đám di nương sau lưng Thẩm thị nhìn mà hoa cả mắt.
"Lão thân tham kiến quận chúa, quận chúa thiên tuế thiên thiên tuế." Thẩm thị dẫn đầu nhóm người Ninh phủ quỳ xuống thi lễ.
Chiêu Nghi quận chúa cười đáp: "Ta vẫn luôn coi lão phu nhân là trưởng bối của ta mà. Hơn nữa, hôm nay ta đến là để chúc thọ Người, nên nào dám nhận lễ của Người chứ." Dứt lời, nàng liền phái tùy tùng đến nâng Thẩm thị dậy. Theo đó, nhóm người Ninh phủ sau lưng bà cũng lục tục đứng lên.
Đôi mắt xinh đẹp của quận chúa lướt qua Thẩm thị, nhìn đến Ninh Như Hải đang đứng giữa đám người, cười nói: "Đã lâu không gặp, Ninh đại nhân."
"Vi thần nào dám, cảm phiền quận chúa bận lòng." Ninh Như Hải vội vàng khom xuống: "Yến tiệc đã chuẩn bị xong, mời quận chúa."
Chiêu Nghi quận chúa chỉ cười cười, không nói thêm nữa, theo nhóm người vào trong Ninh phủ. Đám thiếu gia tiểu thư đã chờ sẵn ở trong này. Ngồi xuống rồi, nàng nhìn lướt qua đám thiếu niên, rồi dừng lại ở chỗ Ninh Tương.
"Ô, đây không phải là Ninh Tương sao? Mới mấy ngày không thấy mà con đã lớn thế này rồi."
Ninh Tương vừa mừng vừa sợ, lập tức đứng lên: "Tương Nhi bái kiến quận chúa ạ!"
Liễu thị cũng đứng dậy theo, nhún người hành lễ: "Từ lần tạm biệt ở Hoa Kinh năm đó, đứa trẻ này vẫn luôn nhớ đến quận chúa đấy ạ. Nó còn nói là đến sang năm vào kinh thi, nhất định nó phải tự mình đến phủ quận chúa bái kiến!"
Chiêu Nghi quận chúa cười đáp: "Nhớ lúc đó con mới mười ba nhỉ? Năm đó thấy con theo phụ thân vào kinh báo cáo công tác, ta đã thấy con rất thông minh rồi, liền tặng cho con một miếng ngọc bội đó. Con còn nhớ không?"
"Dạ nhớ, tất nhiên con nhớ chứ ạ." Ninh Tương không ngờ vị quận chúa này lại nói chuyện với mình đầu tiên, đương thấy vinh quang quá đỗi, giọng nói cũng hơi cao lên: "Con vẫn luôn giữ gìn nó rất cẩn thận, không hề dám qua loa."
"Vậy sao." Chiêu Nghi quận chúa gật đầu, liếc nhìn ma ma sau lưng mình. Ma ma nọ hiểu ý, liền lấy ra một cái túi nhỏ. Quận chúa đích thân mở túi ra – bên trong là một sợi dây chuyền vàng được chế tạo rất tinh xảo.
"Nhớ ngày đó chỉ tặng con mỗi một khối ngọc, nom không được đẹp lắm. Lần này ta đặc biệt sai người làm ra sợi dây chuyền này đây, rất hợp với miếng ngọc bội đó. Dùng nó thì sau này con có thể đeo ngọc bên người được rồi."
"Ôi chao, sao lại thế được!" Ngay khi thấy sợi dây kia, Ninh Tương chưa kịp phản ứng gì thì Liễu thị đã reo lên, mừng rỡ ra mặt: "Được quận chúa quan tâm như vậy là phúc của Tương Nhi! Tương Nhi, con còn không mau cảm ơn quận chúa đi!"
"Tương Nhi tạ ơn quận chúa ban thưởng!" Ninh Tương hớn hở nhận dây chuyền từ tay Chiêu Nghi quận chúa, còn liếc sang Ninh Uyên mà diễu võ dương oai. Như thể muốn nói rằng – ngươi được Cao Úc nhận làm đệ tử thì có gì hay? Ta còn được quận chúa thích đây này!
"Tương Nhi, con mau lấy ngọc bội ra đeo cho quận chúa nhìn đi." Thấy cháu mình được quận chúa yêu thích, Thẩm thị cũng thấy rất mát lòng mát dạ, vội vàng lên tiếng.
"Chuyện này..." Ninh Tương thoáng chần chừ, vô thức quay lại nhìn Liễu thị. Nhưng rõ ràng là ả vẫn đương mải diễn kịch: "Phải đấy phải đấy. Tương Nhi mau đi lấy miếng ngọc bích đó đi!"
"Hả? Có phải muội muội nhớ nhầm rồi không?" Nghiêm thị đột nhiên nói: "Không phải khối ngọc kia đã..." Bà muốn nhắc nhở ả - rõ ràng ả đã bịa rằng ngọc kia bị Ninh Uyên trộm rồi mà, sao giờ lại bảo Ninh Tương đi lấy?
Nhưng Liễu thị lại giả ngơ giả điếc, không để Nghiêm thị nói xong đã vội ngắt lời: "Phải rồi, mấy hôm trước Ninh Tương đã lỡ tay để dính mực lên nó trong thư phòng. Nhưng thằng bé đã mang nó đến cửa hàng chuyên đồ ngọc trong thành làm vệ sinh rồi, vừa trả lại xong, có khi trông còn sáng bóng hơn trước nữa ấy." Dứt lời, ả trừng mắt với Ninh Tương: "Mau đi lấy đi!"
Ninh Tương đã hiểu ý ả - giờ đang là cơ hội ngàn năm có một để nịnh bợ Chiêu Nghi quận chúa! So với nó thì vụ vu oan hãm hại Ninh Uyên trước kia chỉ là con tăm cái kiến thôi!
Ninh Bình Nhi liếc nhìn nha hoàn Xuân Lan sau lưng mình – từ sau khi đổ oan cho Ninh Uyên đến giờ, khối ngọc đó vẫn nằm trong tay Xuân Lan.
Xuân Lan hiểu ý, liền dẫn Ninh Tương đi.
Liễu thị vui vẻ ngồi xuống, tiện đường liếc sang nhìn Nghiêm thị. Thấy bà đã sầm mặt lại, trái tim ả hơi thót lên. Đột nhiên ả hiểu – lúc hãm hại Ninh Uyên, ả đã lôi Nghiêm thị và một đám hạ nhân đi theo mình! Giờ lại lật lọng lôi ngọc bích ra, thì có khác nào... tát vào mặt Nghiêm thị trước nhiều người như thế!
Nhưng ả lập tức nén nỗi bất an lại – bây giờ rõ ràng việc quan trọng nhất là nịnh nọt Chiêu Nghi quận chúa, còn Nghiêm thị... thì sau này tặng ít ngân lượng bồi tội là được. Nhà mẹ đẻ ả nhiều tiền lắm, trước giờ ả cũng hay lấy cớ tặng Nghiêm thị nhiều, nên chắc bà cũng không quá để ý chuyện lần này đâu.
Còn Ninh Uyên thì sao? Đương nhiên ả đã gạt phắt y ra khỏi đầu – vì ả không tin y dám đứng ra kêu oan! Ninh Tương đã có Chiêu Nghi quận chúa làm chỗ dựa đấy rồi, một đứa con trai của hạng tiện tịch như y có thể làm gì được cơ chứ?
Chính vì thế, ả không hề nhận ra --- nụ cười nhạt càng lúc càng rõ ràng bên khóe miệng Ninh Uyên.
Một lúc sau, Ninh Tương vẫn chưa về, nhưng Xuân Lan thì có. Sắc mặt nàng hơi kỳ lạ, về rồi cũng không kịp chào hỏi mọi người mà đến thì thầm gì đó vào tai Liễu thị ngay. Ả nghe xong thì biến sắc, thất thanh hô lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Tam tức phụ, có chuyện gì thế?" Dường như Thẩm thị đã nhận ra có gì đó không ổn, vội hỏi.
"Không sao ạ, chỉ là Tương Nhi không tìm thấy chìa khóa hộp gỗ đựng khối ngọc kia thôi." Liễu thị ngắc ngứ đáp, đứng dậy đi theo Xuân Lan.
Lần đi này mất thêm độ 15 phút nữa. Người trong phòng quay sang nhìn nhau, không biết mẹ con Ninh Tương này đang làm cái trò gì nữa. Vẻ ôn hòa trên mặt Chiêu Nghi quận chúa cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.
Thẩm thị là người biết nhìn mặt đoán người, bà biết – nếu cứ kéo dài thế này thì sẽ hỏng chuyện thật. Sợ đợi Liễu thị về thì bàn thức ăn ngon này cũng lạnh hết, nên bà vội lớn tiếng với ma ma sau lưng mình: "Ngươi đi xem cho ta! Rốt cục tam tức phụ đang làm cái gì thế!"
La ma ma vâng lời rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã vội thu chân lại --- vì Liễu thị và Ninh Tương đã trở về.
Sắc mặt hai người họ rất khó coi – mặt Ninh Tương trắng bệch, còn Liễu thị đã xanh mặt lại. Vừa thấy họ vào cửa, Thẩm thị đã hỏi: "Sao con đi lâu thế? Đã mang đồ đến chưa?"
Liễu thị cắn chặt môi, không biết đáp sao cho phải. Ả có trăm miệng cũng sao giải thích nổi – rõ ràng đã cất ngọc ngay ngắn ở đó, nhưng sao giờ lại không thấy đâu!
Vừa rồi lúc Xuân Lan vào bảo không tìm thấy ngọc, ả còn tưởng là nha đầu kia đãng trí, quên mất mình để đâu thôi. Nhưng sau khi cho người lục tung Hà Tâm Uyển lên mà vẫn không thấy, thì ả mới nhận ra... khối ngọc kia đã biến mất thật rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chiêu Nghi quận chúa còn đang chờ ở kia, sao ả dám nói mình đã để mất ngọc? Sao ả dám đắc tội quận chúa đến thế?
Nghĩ vậy, ả khẽ cắn môi, bước tới quỳ xuống trước mặt Chiêu Nghi quận chúa: "Thưa Quận chúa, là thần thiếp vô năng, nhất thời không nhớ đã để chìa khóa hộp gỗ ở đâu. Giờ thần thiếp không thể mở hộp ra được, sợ là không thể mang ngọc đến."
"Hồ đồ!" Chiêu Nghi quận chúa còn chưa nói gì, Thẩm thị đã vỗ mạnh bàn một cái: "Đã là đồ Quận chúa ban thưởng thì ngươi phải giữ thật kỹ mới đúng! Giờ lại làm mất chìa khóa là sao!"
"Tam phu nhân à, ngươi chắc thứ mất chỉ là chìa khóa thôi chứ?" Di nương Trang thị khẽ cười một tiếng: "Mà cứ coi như mất chìa khóa thật đi, nếu quận chúa đã muốn xem ngọc thì ngươi cứ đập vỡ hộp ra là được. Chẳng lẽ hộp gỗ của ngươi quý giá lắm ư?"
"Không thể nào! Lỡ dùng búa đập mà ảnh hưởng đến ngọc bên trong thì sao?" Liễu thị cũng tự thấy lý do của mình quá đỗi gượng ép, nhưng vì giữ thể diện, ả chỉ có thể đâm lao theo lao thôi: "Chỉ còn cách là để mấy hôm nữa ta tìm thợ khóa đến, thì mới mở hộp lấy ngọc ra được."
"Chậc, không dùng búa thì dùng thứ khác cũng được. Chỉ là gỗ thôi mà Tam phu nhân, sợ gì không phá ra được?" Nhìn mặt Liễu thị là Trang thị biết – nhất định là có ẩn tình phía sau. Nàng với Liễu thị vẫn luôn ghét nhau, giờ có cơ hội thì phải bỏ đá xuống giếng chứ!
"Hay là ngươi mang hộp đến đây đi. Không phải Tương thiếu gia có học võ đó sao, phá hộp lấy ngọc thì có gì khó với cậu ấy đâu, nhỉ?"
"Trang Khanh Khanh ngươi....!!" Liễu thị nghẹn họng, không biết nên phản bác sao, tức đến mặt đỏ ửng.
"Thôi thôi, hôm nay không lấy thì để hôm sau cũng được." Chiêu Nghi quận chúa phất phất tay: "Hôm nay ta đến là để mừng thọ lão phu nhân, mấy việc râu ria khác để sau đi."
Liễu thị như được đại xá, vội liếc sang Ninh Tương. Hắn lập tức về chỗ của mình, ả cũng đang chuẩn bị ngồi xuống, thì đột nhiên nghe Ninh Uyên mở miệng: "Khối ngọc bích Liễu di nương đang tìm là đây phải không?"
Toàn thân Liễu thị run lên, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Ninh Uyên. Chỉ thấy y thản nhiên với vào tay áo, lấy ra một miếng ngọc bích.
Trông ngọc kia rất đỗi ôn hòa sáng bóng, dưới ánh đèn phòng nom lại càng nhẵn nhụi như nước. Chất ngọc trong suốt sạch sẽ, bề mặt còn khắc bốn chữ cực kỳ tinh xảo – "Tân khoa đỗ đạt."
"Ôi chao!" Trang thị che miệng: "Chẳng lẽ là nó? Tam phu nhân nói nó ở trong hộp cơ mà, sao giờ lại chạy đến tay Tam thiếu gia?"
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào thứ trên tay Ninh Uyên.
Ngay khi thấy thứ y đang cầm, mặt Liễu thị tái nhợt. Vẻ tính toán lướt qua trong mắt ả, đột nhiên ả chỉ thẳng mặt y, tức giận quát: "Quả nhiên là ngươi trộm nó! Thân là thiếu gia trong Ninh phủ chúng ta, mà ngươi học đâu ra cái thói trộm cắp thế hả!"
"Liễu di nương đang nói gì thế?" Ninh Uyên tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả: "Rõ ràng là nhị ca cho con miếng ngọc này mà, sao Người lại nói là con trộm?"
Y vừa dứt lời, Chiêu Nghi quận chúa lập tức lạnh mặt lại.
Liễu thị ngẩn ra – hiển nhiên là không ngờ y lại nói vậy. Ninh Tương vỗ bàn đứng dậy: "Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Sao ta có thể tặng ngọc đó cho ngươi được!"
Ninh Uyên chớp chớp mắt: "Sao Nhị ca mau quên thế? Rõ ràng là chính miệng huynh nói với ta là trong phòng huynh có nhiều đồ ngọc nổi tiếng lắm, khối ngọc này lại không được tinh khiết lắm, để vào đó thì trông hơi mất giá, nên mới cho ta đấy thôi. Mới chưa được nửa năm thôi mà, sao huynh đã không nhớ vậy?"
Y vừa dứt lời, sắc mặt Chiêu Nghi quận chúa đã hoàn toàn sầm xuống – chứ không chỉ là lạnh lùng nữa.
Tuy miếng ngọc quý kia có quý giá thật, nhưng đứng giữa làng ngọc thì vẫn là hàng thường thôi. Nếu lời Ninh Uyên nói là thật, nếu Ninh Tương thực sự chê ngọc nàng tặng là hàng thứ phẩm rồi thảy cho người khác... thì đúng là nỗi nhục nhã cho người đã tặng ngọc đi – chính là Chiêu Nghi quận chúa nàng đây!
Ninh Tương sợ đến mặt mũi trắng bệch: "Ta nói vậy khi nào! Rõ ràng ta đã cất ngọc rất kỹ! Là ngươi hại ta, trộm đi để hại ta!" Rồi cầu cứu nhìn sang Liễu thị.
Liễu thị đã tức sắp nổ phổi - ả nào ngờ Ninh Uyên lại hắt nước bẩn lên người con mình như thế! Ả quay sang nói với Nghiêm thị: "Đại phu nhân, ngươi cũng biết thằng nhóc Ninh Uyên kia đã trộm ngọc mà. Nhưng lúc đó nó đã thừa nhận, nên chúng ta mới bỏ qua cho nó. Ngờ đâu giờ nó lại cầm ngọc vu oan cho Tương Nhi! Đại phu nhân, ngươi nhất định phải phân xử cho Tương Nhi!"
Lúc nói vậy, Liễu thị cực kỳ tin tưởng rằng Nghiêm thị sẽ giúp mình chọc thủng lời nói dối của Ninh Uyên. Ai dè đối phương chỉ từ tốn nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Muội muội có nhớ nhầm không? Tự dưng lại nói gì thô tục thế, ta nghe mà chẳng hiểu gì cả."
Liễu thị đờ người, chợt hiểu – vừa nãy Nghiêm thị đã nhắc ả đừng làm chuyện mâu thuẫn, nhưng vì nịnh bợ quận chúa nên ả đã tát vào mặt bà...
Giờ bà đang trả đũa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.