Chương trước
Chương sau
Hô Diên Nguyên Thần ngẩn người, dường như không ngờ Ninh Uyên lại đột nhiên hung dữ như vậy. Hắn kinh ngạc mở to mắt, đứng im không nhúc nhích.
Từ khi lấy cớ "điều trị nội công cho Ninh Uyên" để đường hoàng bước vào Trúc Tuyên đường đến nay, hắn đã tự nhiên coi đây như sân sau nhà hắn vậy. Đến khi nội công của y đã hoàn toàn bình phục rồi, hắn vẫn không chịu đi, ngược lại còn chăm đến hơn nữa.
Lý do của hắn cũng rất đa dạng, lúc thì bảo là chỗ y có rất nhiều sách lạ đó đây, hắn rất có hứng thú. Lúc lại bảo là đồ ăn mà tỷ muội Bạch thị nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị của hắn. Lôi ra hết cớ trời ơi đất hỡi, hắn lại quay sang bảo Ninh Uyên đã có nội công rồi, giờ không học võ đàng hoàng thì lãng phí quá, liền xung phong làm sư phụ cho y. Hắn còn tiện tay kéo Chu Thạch và tỷ muội Bạch thị học cùng, nói là khả năng phòng vệ của nha hoàn cũng rất quan trọng, vào thời điểm mấu chốt có thể phản kích đối phương mà không gây cản trở cho chủ tử.
Nhưng trong mắt Ninh Uyên, mấy cái lý do rất đỗi "chính đáng" của Hô Diên Nguyên Thần chỉ là cái cớ để hắn lầy mãi không đi thôi. Nhưng y có quen vị hoàng tử Hạ quốc này đâu? Chẳng lẽ người Đại Hạ ai cũng xởi lởi quá mức như thế, không hề quan tâm đến cảm nhận của chủ nhà?!
Trước đây y vẫn luôn nhẫn nhịn, cho là vị hoàng tử này chỉ hứng thú nhất thời thôi, hắn hết cơn rồi thì y cũng xong việc. Nhưng đã hơn một tháng trôi qua mà Hô Diên Nguyên Thần không chỉ không thấy chán, mà còn hăng hái hơn nữa. Có hôm hắn còn ở lại một đêm, trời sáng mới chịu đi, làm Ninh Uyên cực kỳ sốt ruột.
"Bạch Đàn Bạch Mai đi chuẩn bị đồ ăn khuya! Làm bốn phần thôi, nhớ đấy!" Ninh Uyên trừng mắt nhìn Hô Diên Nguyên Thần, đoạn đá cửa vào phòng.
Tỷ muội Bạch thị áy náy cúi chào Hô Diên Nguyên Thần, rồi vội vàng rời đi. Chu Thạch bất đắc dĩ nói: "Đại ca đừng để bụng nhé. Chắc thiếu gia chỉ đang không vui thôi, chứ không thực sự giận đại ca đâu." Khác với Ninh Uyên, sau khi biết võ công siêu quần của Hô Diên Nguyên Thần thì Chu Thạch rất sùng bái hắn, chẳng biết đã đổi thành xưng hô "đại ca" tự bao giờ.
Không thấy Hô Diên Nguyên Thần nói gì, Chu Thạch lại nói: "Đại ca đi nghỉ chút đi, ta sẽ bảo đám Bạch Đàn làm thêm một phần đồ ăn nữa." Rồi cũng đi về phía phòng bếp. Trong khi tỷ muội Bạch thị nấu ăn, hắn sẽ chuẩn bị nước tắm cho Ninh Uyên.
Thấy người xung quanh mình đi hết rồi, Hô Diên Nguyên Thần khẽ thở dài, đến gõ cửa phòng ngủ của Ninh Uyên một cái: "Ninh công tử ơi?"
"Đêm đã khuya, chỗ ta không tiện để điện hạ ngủ lại đâu, mời điện hạ về đi." Y đáp vọng ra, giọng điệu cứng rắn, như thể thực sự muốn đuổi người.
"Ta biết gần đây ta quá đường đột, nhưng dù gì Ninh công tử cũng nên cho ta biện bạch một hai câu chứ? Được không?"
Hắn chờ ngoài cửa một chốc. Một lúc sau, ở bên kia cửa vang lên tiếng bước chân loẹt xoẹt. Cửa kẹt một tiếng mở ra – Ninh Uyên đã thay đồ ngủ, mái tóc vốn luôn buộc gọn nay đã xõa xuống, khoanh tay đứng tựa vào khung cửa: "Ta rất khó hiểu đấy. Chẳng lẽ điện hạ không còn nơi nào khác để đi vào buổi tối à? Hay là điện hạ đã vừa mắt thứ gì ở chỗ ta? Nếu điện hạ không ngại thì cứ nói đi, ta tặng là được chứ gì."
"Ta không nhìn trúng thứ gì của ngươi cả." Hô Diên Nguyên Thần hơi xấu hổ: "Ta chỉ là..."
"Không nhìn trúng vật, chẳng lẽ nhìn trúng người?" Ninh Uyên đảo mắt: "Thế thì không được. Bạch Đàn Bạch Mai là trợ thủ đắc lực của ta, hơn nữa thân phận của ngươi cũng không thể cưới một tỳ nữ được. Ta không đùa!"
Hắn dở khóc dở cười: "Ninh công tử à, ngươi càng nói càng quá đáng rồi. Không chuyện nào đúng cả."
"Được rồi, ta không nói nữa. Ngươi nói đi." Ninh Uyên nhún vai.
Hắn đang định mở miệng thì sắc mặt thoắt cái cứng lại, ra dấu im lặng với Ninh Uyên. Đương lúc y chẳng hiểu gì cả, hắn chợt nắm eo y, nhún người nhảy lên nóc nhà như hôm đó ở Thủy tạ vậy.
Y không phải kẻ lỗ mãng – vừa thấy hắn đột nhiên hành động như vậy, y đã hiểu là có chuyện bất thường rồi, lập tức giữ im lặng. Trúc Tuyên đường nằm ở nơi hẻo lánh, rất gần với cửa sau của Ninh phủ, nên vừa nằm sấp lên mái nhà thì y đã thấy – có hai bóng người một cao một thấp đội nón lá đang lặng lẽ ra khỏi Ninh phủ bằng cửa sau.
"Ninh Tương và Ninh Bình Nhi?" Y đã quá quen với bóng dáng của họ, nên dù họ quấn rất kín nhưng y chỉ liếc qua đã nhận ra ngay: "Nửa đêm rồi, chúng lẻn khỏi phủ làm gì?"
"Ngươi biết họ sao?" Dường như Hô Diên Nguyên Thần thở phào một hơn: "Ta nghe thấy tiếng bước chân lạ, nên cứ ngỡ là người ngoài chứ."
"Đây là Ninh phủ, dù có tiếng bước chân thì cũng là của người Ninh phủ thôi. Ngươi lo quá thế làm gì?" Ninh Uyên kỳ lạ nhìn hắn: "Ngươi duy nhất có thể coi là xa lạ ở đây chỉ có mình ngươi thôi, Hoàng tử điện hạ à!"
Mặt hắn đờ ra, khựng lại một chốc rồi bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi vậy. Vốn ta không định nói cho ngươi biết việc này, nhưng nghĩ lại thì cứ để ngươi biết là hơn, ít nhất cũng có lòng phòng bị trước."
Nhìn khuôn mặt tò mò của y, hắn trịnh trọng nói: "Ninh công tử, ngươi có biết là có người theo dõi ngươi không?"
"Theo dõi ta?" Lòng y trầm xuống: "Sao ngươi biết là có người theo dõi ta?"
"Vào lần đầu tiên ta tới đây." Hắn thành thật đáp: "Ta phát hiện có người ngồi xổm trên tường Ninh phủ nhìn vào trong, hơn nữa... hướng hắn ta nhìn là nơi ở của ngươi."
"Rồi sao nữa?"
"Nhận ra ta rồi, người nọ lập tức bỏ trốn. Ta chỉ định bắt hắn lại, ai dè võ công của hắn yếu quá, còn không đỡ nổi một chiêu của ta, nên..."
"Chết rồi hả." Y nói thẳng: "Chắc chỉ là trộm thôi."
"Không đúng. Trên người kẻ trộm ít nhiều gì cũng phải có tiền của, nhưng kẻ này lại không có. Hơn nữa chất liệu quần áo của hắn cũng tốt, trông giống thị vệ các kiểu hơn. Vậy nên ta ngờ rằng... Ninh công tử đang bị ai đó theo dõi." Nhìn y lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, hắn liền không nói thêm nữa.
Có kẻ cho người đến theo dõi mình? Càng nghĩ Ninh Uyên càng thấy – người có thể làm ra chuyện này chỉ có thể là Tư Không Húc thôi. Chắc là lần trước y "cáo mượn oai hùm" đã làm gã giật mình, nên mới phái người đến điều ra rõ thực hư.
Nhưng y cũng thấy... dù có kẻ theo dõi y thật đi chăng nữa, thì cũng có liên quan gì đến Hô Diên Nguyên Thần đâu?
"Hoàng tử điện hạ này." Y từ tốn nói: "Gần đây ngươi thường đến chỗ ta, còn bịa ra đống lý do vớ vẩn kia nữa, chẳng lẽ mục đích thực sự lại là... bảo vệ ta trước đám theo dõi này?"
Hắn không phủ nhận, chỉ thành thật gật đầu.
"Sao ngươi lại quan tâm đến an toàn của ta?" Y chợt thấy động cơ của hắn quá đỗi kỳ lạ - y với hắn không thân cũng chẳng quen, sao hắn phải lo nghĩ cho y như thế?
"Nếu đối phương có ý đồ xấu, thì mình Ninh công tử sẽ không thể ứng phó được. Có thêm ta thì an toàn hơn." Hắn đáp: "Thật không dám giấu diếm. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Ninh công tử, ta đã cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, nhưng lại không hiểu cảm giác đó là từ đâu ra. Nhưng ta biết – ta không muốn thấy Ninh công tử bị thương."
Lý do này nghe qua thì rất vớ vẩn, nhưng Ninh Uyên lại thấy... da gà trên lưng mình dựng hết cả lên. Y vô thức cười khan một tiếng: "Điện hạ luôn biết ăn nói như vậy sao?"
"Có vấn đề gì hả?" Hắn không hiểu: "Không phải người Đại Chu các ngươi có câu "kẻ sĩ chết vì người tri kỷ"* đó sao? Nếu bạn bè ta đã có chuyện, thì sao ta có thể bỏ mặc họ được?"
*gốc là 士为知己, 两肋插刀.
"Đúng là có câu nói như vậy. Nhưng điều kiện tiên quyết là – "bạn bè."" Ninh Uyên dở khóc dở cười: "Ta nhớ là đã nói với điện hạ rất nhiều lần rồi. Quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa đến mức "bạn bè" đâu."
"Ta cũng nhớ là đã nói với Ninh công tử rồi – ngươi cứ gọi thẳng "Hô Diên" là được." Hiếm khi Hô Diên Nguyên Thần nổi hứng đấu khẩu với Ninh Uyên: "Mà ta không hiểu – sao Cảnh Dật có thể làm bạn bè với Ninh công tử được mà ta thì không? Chẳng lẽ Ninh công tử cũng giống mấy kẻ văn nhân kia, coi ta là dân man di mọi rợ, sợ kết giao với ta sẽ phá hỏng thanh danh của ngươi chăng?"
Lúc nói mấy lời này, chân mày hắn khẽ cau lại, một luồng khí thế sắc bén lướt qua trong đôi mắt thấp thoáng sắc xanh của hắn. Bị khí thế kia xuyên thẳng vào lòng một nhát, đột nhiên Ninh Uyên không biết nên nói gì cho phải, mãi sau mới hậm hực đáp: "Chuyện này không liên quan gì đến thanh danh cả. Không biết ta có tài đức gì mà làm Hô Diên hoàng tử coi trọng ta; nhưng trước giờ ta luôn không cần bạn bè. Hơn nữa, ngươi đã sai một chuyện rồi – Cảnh Dật cũng không phải là bạn bè của ta. Cùng lắm thì ta chỉ "quen biết" cậu ta thôi."
Dứt lời, y chột dạ quay đi, không muốn tiếp tục đối diện với hắn nữa.
"Sao lại không cần?" Hắn không chịu bỏ qua.
"Chắc điện hạ chưa từng trải qua cảm giác bị người mình tin tưởng nhất đâm một nhát sau lưng nhỉ?" Y thản nhiên đáp: "Nhưng ta thì từng rồi. Lúc con dao đó đâm vào người ngươi, trái tim ngươi sẽ đau đớn gấp trăm ngàn lần nỗi đau trên thân thể."
Không thấy hắn nói gì, y liền nói tiếp: "Trong suy nghĩ của ta, chỉ có những người tin tưởng nhau mới có thể gọi là "bạn bè". Nhưng lòng người là thứ khó lường nhất trên đời, nếu kết cục luôn là phản bội và đau khổ, thì chẳng thà ngay từ đầu ta đừng tin ai nữa. Không hy vọng thì sẽ không thất vọng. Ta nói vậy, điện hạ đã hiểu chưa?" Rồi y hơi cựa mình, muốn tìm một tư thế an toàn để nhảy từ nóc nhà xuống.
Nhưng hắn lại đột nhiên nắm lấy cổ tay y, bất ngờ nói: "Sao ngươi biết ta chưa từng trải qua cảm giác đó?"
Ninh Uyên ngạc nhiên, quay lại nhìn hắn.
"Khi ở Đại Hạ, ta từng có một vị hôn thê rất xinh đẹp. Vốn là ta sẽ thành thân với nàng khi ta 16 tuổi." Hô Diên Nguyên Thần từ từ nói: "Nhưng sau khi mẫu thân ta qua đời, ta bị phụ hoàng đưa tới Đại Chu chưa được bao lâu, thì ta nhận được tin nàng lập gia đình. Nàng gả cho hoàng huynh của ta."
"Hả..." Ninh Uyên hơi hé miệng. Y biết phong tục của Đại Hạ - khi một đôi nam nữ đã đính hôn mà bên nữ lại kết hôn với người khác khi bên nam vẫn còn khỏe mạnh, thì sẽ là nỗi sỉ nhục cực kỳ to lớn với bên nam. Vì truyền thống Đại Hạ rất tôn trọng ý nguyện của bên nữ, bên nữ không bị cha mẹ chi phối nhiều, nên nếu nàng từ bỏ người mình đã đính hôn để kết hôn với người khác... thì có nghĩa là bên nam rất vô dụng, rất nhu nhược, sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
"Ngươi có thích... Ý ta là, ngươi có thích cô gái đó không?" Y hỏi.
"Chắc là từng thích. Dù sao thì ta với nàng cũng ở bên nhau từ nhỏ; nên một thời gian sau khi nhận được tin kia... ta đã rất suy sụp. Ngày nào ta cũng nghĩ – nàng có tái hôn thì cũng thôi đi, nhưng sao lại chọn người hoàng huynh luôn tốt với ta từ bé?" Hắn cười cười: "Chắc ngươi nghĩ ta rất yếu đuối đúng không? Nhưng đúng là mấy ngày liền ta không chợp mắt nổi, còn uống rất nhiều rượu."
Ninh Uyên có thể tưởng tượng ra được nỗi khổ sở của hắn – bị người yêu phản bội đã đau rồi, đằng này cả người thân cũng... Thật sự là quá tuyệt vọng.
"Vậy bây giờ ngươi..."
"Không sao nữa rồi. Đó đã là chuyện của hai năm trước." Hắn ngắt lời y: "Thực ra, chẳng bao lâu sau ta đã hiểu rõ – nàng lựa chọn vậy cũng không có gì sai cả. So với một chất tử tha phương không rõ sống chết như ta, thì rõ ràng hoàng huynh là một phu quân tốt hơn nhiều."
Y im lặng không đáp.
Nhìn y, hắn bảo: "Nên ngươi đã hiểu ý ta chưa?"
"...Hả?" Y chẳng hiểu gì cả.
"Người Đại Chu các ngươi có một câu rất hay để miêu tả trạng thái này của ngươi – "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng." Vì đã từng bị phản bội nên ngươi lạnh lùng từ chối ý tốt của người khác, thậm chí không muốn kết bạn với bất cứ ai ư? Cứ sống cẩn thận như thế thì sống đâu còn ý nghĩa gì nữa?"
Sống không còn ý nghĩa? Ninh Uyên ngẫm lại mấy lời này, thầm tự giễu – mục đích sống duy nhất bây giờ của y chỉ là bảo vệ những người thân yêu nhất và báo thù, còn những "ý nghĩa sống" khác... thực sự y chưa từng nghĩ đến.
Hô Diên Nguyên Thần trở mình, nằm ngửa trên nóc nhà, hai tay gối sau ót, nhìn lên bầu trời sao: "Đại Chu các ngươi có vài câu nói rất hay, ví như "Mệnh trời đã định, không thể cưỡng cầu*" chẳng hạn. Ta vẫn luôn nhắc nhở mình như thế - thứ không thuộc về mình thì không có cũng không sao; nhưng nếu vì chúng mà đẩy những thứ nên thuộc về mình ra thì thật quá uổng phí. Ta nghĩ đáng ra Ninh công tử phải hiểu đạo lý này hơn ta mới đúng chứ."
"Hô Diên." Đây là lần đầu tiên y gọi hắn như vậy, làm hắn không nhịn được vui vẻ, nghiêng người sang: "Ninh công tử đã nghĩ thông rồi sao?"
"Đã ai từng đề nghị với ngươi chưa?" Ninh Uyên cũng nghiêng người, tay phải chống đầu: "Hơi một tí là ngươi lôi văn lôi thơ ra, chẳng khác gì thầy đồ ở trường cả. Ngươi mà không đi dạy thì tiếc thật đấy!"
* gốc: 命里有时终须有, 命里无时莫强求.
---
Sau khi ra khỏi cửa sau Ninh phủ, Ninh Tương và Ninh Bình Nhi đi thêm một đoạn nữa, rồi lên một chiếc xe ngựa đã chờ ở đó. Ngoài xe không có huy hiệu gì nổi bật, nhưng người phu xe lại rất cường tránh cao lớn, xương bàn tay rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết là kẻ luyện võ. Phu xe vung roi lên, thúc ngựa chạy tới một tòa tửu lâu rất nguy nga lộng lẫy. Nhưng xe không dừng lại ở cửa chính, mà vòng đến cửa sau nằm ở một hẻm nhỏ không người gần đó.
Đã có một tiểu nhị đứng chờ ở cửa sau. Vừa thấy Ninh Bình Nhi xuống xe, cậu lập tức tiến lên đón: "Tiểu thư đã đến rồi ạ. Người kia đã chờ tiểu thư lâu lắm rồi." Đoạn vội vàng dẫn nàng vào trong.
Ninh Tương đang định bước theo thì bị phu xe cản lại.
"Chủ tử của ta chỉ muốn gặp Bình Nhi tiểu thư thôi." Phu xe kiên quyết nói: "Công tử nên chờ ở ngoài thì hơn."
Ninh Tương sửng sốt – họ đang bắt hắn đứng chờ ngoài đường ư? Hắn chưa từng bị đối xử như vậy! Đang định nói lại vài câu, nhưng chợt nhớ đến thân phận của vị "chủ tử" nọ... hắn cố nuốt cục tức vào họng, ngoan ngoãn đứng chờ cạnh đó.
---
Ninh Bình Nhi theo tiểu nhị nọ đi xuyên qua đại sảnh của tửu lâu, lên tầng hai bằng một cầu thang gỗ ở phía sau. Rõ ràng hôm nay nàng đã đặc biết chú ý trang điểm, mặc một bộ váy hồng xinh đẹp phối với quần lụa mỏng, trên tóc cũng điểm xuyết mấy viên trân châu, nom qua rất thanh cao thoát tục. Cộng với việc bị giam trong từ đường đã lâu nên trông nàng hốc hác đi hẳn; phối với phục trang hôm nay làm nàng càng thêm vẻ mảnh mai yếu ớt, rất động lòng người.
Tiểu nhị dẫn nàng lên tầng ba. Tầng này toàn là nhã gian, nom thanh tịnh hơn hai tầng dưới nhiều. Tiếng nam nữ trêu ghẹo nhau thoáng loáng vọng ra qua từng lớp cửa, làm mặt nàng thoáng hồng lên.
Đến trước một cánh cửa, tiểu nhị dừng lại, gõ cửa một cái. Nghe một giọng nói hiền hòa đáp lại "Vào đi!", tiểu nhị mới cẩn thận đẩy cửa ra, làm động tác "mời" với Ninh Bình Nhi.
Nàng vẫn cúi đầu, mặt đã đỏ rực tựa than hồng. Bước vào phòng, nghe thấy tiếng cửa đóng sau lưng, trái tim nàng lại đập mạnh hơn nữa.
Trong nhã gian thoang thoảng mùi huân hương. Nàng cố kiềm chế trái tim đang đập bình bịch của mình lại, len lén ngước lên nhìn, liền thấy vạt áo trắng tinh của nam tử cách đó không xa.
Nàng khẽ nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn lên trên. Nhìn qua đôi chân thon dài của nam tử, thắt lưng thon gọn tinh tế, bả vai rộng lớn vững chãi, rồi đến mái tóc đen bóng... Người nọ đang đứng quay lưng về phía nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng mới chỉ thấy bóng lưng xuất chúng đó thôi... cũng đủ để nàng kích động đến sắp ngất đi rồi.
Đúng lúc này, người nọ quay lại --- là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Tư Không Húc. Gã nhìn nàng, gật đầu mỉm cười: "Ninh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Tham, tham kiến Tứ điện hạ!" Đột nhiên thấy khuôn mặt mà mình thầm nhung nhớ rất nhiều đêm kia, lại còn là gặp chính diện... Thế mà Ninh Bình Nhi lại nói lắp, đến cả nhún người thi lễ cũng quên!
"Hôm nay Ninh tiểu thư đẹp lắm." Tư Không Húc mỉm cười, đến gần bàn nhỏ đã bày rượu và ít đồ nhắm cạnh đó: "Mời tiểu thư ngồi."
Ninh Bình Nhi như đang bước trên mây, mơ màng ngồi xuống. Hai tay nàng lúc nắm lúc mở, cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của người trong mộng ngay bên cạnh mình... Nàng sắp xỉu mất!
Hai tháng cực hình trong từ đường cộng với việc bị Lỗ Bình cưỡng bức nhiều lần đã làm tinh thần nàng gần như tan vỡ. Nhưng cứ coi như đây là "khổ tận cam lai" mà người ta hay nói đi chăng nữa, thì nàng cũng không ngờ rằng... mình lại nhận được thư mời từ Tư Không Húc ngay ngày thứ hai sau khi được thả ra!
Lúc đầu, nàng còn nghi ngờ đây là một âm mưu khác. Nhưng nơi đến trong thiệp mời lại là Tụ Tiên lâu – tửu lâu xa hoa bậc nhất ở Giang Châu... Khách vào đây toàn là loại vung tiền như rác, chứ chắc chắn không thể là người thường được. Mà chữ trong thiệp còn được phủ kim, lại có con dấu của Tư Không Húc nữa... Nàng tự thấy Ninh Uyên không thể làm giả đến mức này được.
Để vừa không lỡ mất cơ hội vừa đảm bảo an toàn, nàng liền kể chuyện này cho Ninh Tương nghe, đồng thời kéo hắn cùng đi.
Vừa nãy khi đứng ngoài nhã gian, lòng nàng đã có đáp án rồi – tám phần mười người mời nàng tới là Tư Không Húc. Mà khi nhìn thấy gã thực sự đứng trước mặt mình, nàng lại thấy hối hận – đáng ra nàng không nên đến!
Nàng không ngờ thân thể mình lại phản ứng rõ ràng với một người nàng mới gặp một lần như thế! Mới nghe gã nói một câu, mà tim nàng đã đập như thể sắp rớt ra ngoài!
"Ninh tiểu thư có sao không? Ta thấy sắc mặt nàng không tốt lắm." Đương lúc Ninh Bình Nhi ngẩn người, trán nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cả người nàng run lên – chẳng biết Tư Không Húc đã đến bên nàng tự bao giờ, bàn tay như bạch ngọc ấy đang áp lên trán nàng.
"Không... không có gì!" Nàng đứng bật dậy, lui về sau hai bước. Thấy vẻ ngạc nhiên của gã, nàng cũng nhận ra là mình vừa phản ứng quá mức, thẹn thùng nói: "Chỉ là... trong phòng hơi nóng thôi, chứ không sao cả..."
"Nóng ư?" Tư Không Húc thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười: "Chắc là lư hương vượng quá. Hương này có tác dụng thư giãn tinh thần, tiểu thư thấy không quen là chuyện thường thôi." Dứt lời, gã đi che bớt miệng một lư hương lại – quả nhiên, hương khí trong phòng nhạt đi rất nhiều.
"Đa tạ điện hạ." Ninh Bình Nhi gượng gạo mỉm cười, ngồi lại xuống bàn, cố gắng tự nhiên nhất có thể: "Mấy đĩa thức ăn này nom tinh tế thật đấy, đẹp hơn đồ trù phòng phủ ta làm nhiều!"
"Không biết sở thích của Ninh tiểu thư thế nào nên ta chỉ gọi đại mấy món thôi, không biết tiểu thư có quen không." Gã tự tay gắp một miếng cá tuyết vào đĩa nhỏ trước mặt nàng: "Bổn điện đã sống ở Giang Châu một thời gian, chỉ thấy cá tuyết ở Tụ Tiên lâu này là ngon nhất. Tiểu thư nếm thử một miếng xem."
Ninh Bình Nhi được chiều quá đâm sợ, vội vàng nhận lấy. Một nam tử đẹp như Tư Không Húc lại tự tay gắp cá cho nàng! Nàng đang mơ đúng không?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.