Editor: YuuThượng Vân Xuyên không nhớ rõ mình đã thích Tư Tần bao lâu.
Anh chỉ nhớ mỗi lần nhìn thấy cô bên cạnh sân bóng rổ khi còn học đại học, chỉ nhớ vẻ mặt không chút kiên nhẫn của cô khi bị ai đó kéo tới, chỉ nhớ người khác trêu chọc Lục Ương như thế nào, cũng chỉ nhớ anh chưa từng chào hỏi cô lúc ở một mình.
Thật ra, anh không hẳn là có quen biết với Lục Ương, cũng bởi vì một cuộc thi đấu nào đó trong trường học nên mới quen biết nhau, sau đó thỉnh thoảng được rủ đi chơi bóng rổ cùng nhau.
Thượng Vân Xuyên không thích giao lưu, cũng không có nhiều bạn bè. Anh cũng không nỡ từ chối chơi bóng với Lục Ương, nhưng anh không biết kể từ khi nào, những lần chơi bóng với Lục Ương lại biến thành một sự tra tấn tinh thần.
Lục Ương đột nhiên bị trêu chọc vì không thể theo đuổi được một cô gái. Vốn được gọi là tên mặt dày, giữa những tiếng cười và sự trêu chọc, anh ta kiêu ngạo nói: “Mọi người biết gì không? Tư Tần chẳng qua thẹn thùng thôi, da mặt con gái vốn mỏng mà. Cô ấy có thích tôi, nếu không tại sao lại để tôi đưa cô ấy đến lớp chứ.”
Thượng Vân Xuyên cảm thấy mình không phải là người không thể chủ động, nhưng đối với Tư Tần, anh càng hiểu rõ, lại càng trở nên rụt rè.
Nhưng cũng không đợi khi Tư Tần có thể nhớ kỹ mình, không đợi khi anh có thể kết bạn với Tư Tần, thì Lục Ương dường như đã tuyên bố quyền sở hữu của anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tu-den-truoc-va-sau/167903/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.