Chương trước
Chương sau
Cả hội trường bỗng trở nên hỗn loạn, Hà Thiên đổ rượu liên tục vào ly uống không ngừng. Hạ Linh từ trong nhà vệ sinh mới đi ra vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Hà Thiên uống không ngừng cô vội chạy tới ngăn lại :

- Sao cậu uống nhiều vậy, bỏ xuống đi.

Hạ Linh giật lấy ly rượu trên tay của Hà Thiên kéo về phía mình, sợ rằng Hà Thiên sẽ uống say. Nhưng cậu ta không chịu nghe lời mà giật lấy lại ly rượu trên tay của Hạ Linh :

- Đưa đây.

- Này, cậu bị làm sao vậy? Tự dưng lại uống nhiều vậy.

Cậu ta trong đầu hiện giờ bỗng nhớ lại cái chết của bố mình, suốt những năm qua cậu chưa bao giờ quên được cái hình ảnh tự tử của bố cậu, nó trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí. Từ trước đến giờ, mọi việc liên quan đến bố cậu như rơi vào quên lãng, bỗng đến ngày hôm nay lại có một người đàn ông nói đến việc hiểu rõ bố mình khiến cậu suy tư.

Ngày hôm đó, hai bố con cậu vẫn vui đùa với nhau như bình thường, chẳng ai nhận ra được sự bất thường của ông ấy. Ai biết được, ngay tối hôm đó mẹ và cậu đi ra quán mua đồ trở về thì bố cậu đã là cái xác lạnh cóng treo trên chiếc dây thừng. Cả mẹ và cậu ngay lúc đó liền suy sụp, mẹ cậu chẳng nói được câu nào, nước mắt giàn giụa. Mặc dù còn nhỏ nhưng cậu hiểu đó là tự sát, hiểu đó là cái chết đau đớn nhất. Hình ảnh ấy như in sâu vào trong đầu trong của cậu suốt cuộc đời.

Câu nói của Chiết Nhan như đang muốn đánh vào tâm lí của Hà Thiên khiến cậu rối bời vô cùng.

Hạ Linh lúc này không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì, liệu rằng ly rượu ấy có thể làm cậu ta quên đi được chăng. Dù mạnh mẽ đến đâu nhưng khi nhắc đến bố cậu thì cho dù từng trải qua những khốn khổ thì không bao giờ có thể đau đớn bằng việc chính mắt nhìn người thân bên cạnh chết đi.

Hạ Linh nghĩ mình không đủ danh phận để giãi bày tâm sự với Hà Thiên, sợ làm như vậy người đàn ông trước mặt sẽ ghét mình thêm. Cô chỉ đành lằng lặng theo dõi bên cạnh. Chẳng thể ngăn cậu ta ngừng uống thì chúng ta uống cùng nhau vậy :

- Vậy tôi uống cùng cậu

Hạ Linh ngồi xuống bên cạnh, lấy chai rượu vang đổ đầy ly như cách những người không biết uống rượu vang. Màu rượu tím lịm chói lên màu môi đỏ khiến cho khuôn mặt cô như trở nên lâng lâng.

Hà Thiên quay sang nhìn Hạ Linh, đầu óc quay cuồng bỗng càng trở nên bối rối. Cô gái từng bị chính mình đối xử tệ bạc lại là người con gái cậu luôn chờ đợi và tìm kiếm. Nghĩ lại, bây giờ chẳng có gì có thể bù đắp được tổn thương này.

Hạ Linh từ từ nâng ly rượu lên cho vào miệng, bỗng Hà Thiên tỉnh táo lại giật lấy thứ thức uống người ta lâng lâng ấy :



- Cô không uống được rượu còn đổ đầy như vậy làm gì?

- Cậu cũng uống nhiều đấy à, đi với tôi nhưng cậu chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình thì liệu có xứng đáng không?

Nghe những lời này từ miệng Hạ Linh, Hà Thiên cảm thấy mình thật nhục nhã. Ngay cả những cảm xúc bình thường cũng không thể làm chủ, vậy nếu đến một ngày có thứ gì xuất hiện làm xáo trộn tất cả thì liệu rằng cậu có còn tỉnh táo, có thể làm chủ bản thân được hay không.

Bởi, cảm xúc có thể nhất thời nhưng cũng có thể là thứ cảm xúc đã được mài dũa từ rất lâu nhưng chẳng nhận ra. Như tình cảm cậu dành cho Hạ Linh vậy, yêu nhưng không dám nhận, đau nhưng không dám nói, mệt nhưng không dám than vãn. Đến cuối cùng nhận lại là kìm nén.

Hà Thiên lúc này chẳng biết nói gì cả, bởi vì câu nói đấy thật sự rất đúng, đúng tới nỗi chẳng thể phản biện :

- Đúng, cô nói rất đúng. Quả thực tôi chưa bao giờ chịu nghĩ tới cảm nhận của người khác...

Thấy Hà Thiên từ tức giận chuyển sang suy sụp, trái tim Hạ Linh cũng cảm thấy đau nhói. Dù gì, người đàn ông trước mặt cũng là người cô yêu đơn phương suốt những năm học, là cậu bé cô vẫn luôn chờ đợi trong kí ức.

Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Hạ Linh chỉ có thể an ủi cậu ta bằng cái ôm ấm áp. Hạ Linh di chuyển lại gần Hà Thiên, vòng tay qua bờ vai rộng nhưng cô là người che chở rồi ôm chầm lấy cậu ta :

- Tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì nhưng việc cậu suy sụp khiến tôi cũng cảm thấy đau lòng. Xin lỗi vì chẳng thể giúp gì được cậu, chỉ có thể trao cho cái ôm này...

Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, thứ âm thanh như xoa dịu trái tim Hà Thiên vang lên trong tai cậu. Cuối cùng người đàn ông mạnh mẽ ấy cũng chịu yếu đuối một lần.

Hà Thiên chịu đáp lại cái ôm ấy, vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn mà ấm áp ấy. Mọi mệt mỏi như được lược bỏ và trút ra bên ngoài, Hà Thiên gục đầu xuống vai Hạ Linh như thể bờ vai đó thật vững chắc.

Hiện giờ Hạ Linh không nói gì thêm, cô chỉ có thể ngồi im trao đi thứ tình cảm đơn phương này nhưng đâu biết rằng cả hai đã bỏ lỡ nhau quá nhiều.

- Còn tiếp -

Lời nhắn của tác giả : Đây là những gì mình đúc kết được trong cuộc sống, vì mình nghĩ rằng trong mọi trường hợp điều đầu tiên cần làm chủ được đó là cảm xúc. Vậy nên đây là suy nghĩ của cá nhân mình vào trong truyện không bắt buộc ai phải làm theo ạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.