Cái ôm ấm áp làm Hà Thiên đã vơi đi phần nào nỗi buồn. Cậu ta vẫn ôm chặt lấy Hạ Linh, hơi ấm của hai người hòa vào nhau làm cả hai trở nên nóng nực.
Cũng đã gần chục phút trôi qua, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Hà Thiên hình như đã ngủ gật trên vai Hạ Linh rồi :
- Hà Thiên, chúng ta về thôi!
Hạ Linh nhận thấy cậu ta đã say rồi nên lập tức gọi người tới lái xe đưa cậu ta về. Cô đỡ Hà Thiên từ từ đứng dậy, một tay vòng qua lưng, một tay đỡ lấy tay của cậu ta.
Hạ Linh đỡ Hà Thiên ra bên ngoài đúng lúc gặp ông Tần đang đứng đó :
- Ông Tần, Hà Thiên say rồi nên cháu đưa cậu ấy về trước ạ.
Tần Diễn nhìn thấy Hà Thiên say mềm đoán được rằng cậu ta đang suy nghĩ về việc của bố :
- Ừ, hai đứa về trước đi. Nhờ cháu chăm nó hộ ông.
- Dạ vâng.
Hạ Linh miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của Tần Diễn. Sau đó cô đưa cậu ta ra xe, đẩy con người với thân hình to lớn ấy vào trong xe. Cô đẩy cậu ta vào trong, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Xe đã khởi hành về khách sạn, Hà Thiên lần này cũng đã ngủ say. Hạ Linh nhìn ra cửa xe ô tô ngắm nhìn thành phố xa hoa mĩ lệ này, những ánh đèn sáng rực cả thành phố.
Trên vỉa hè đằng xa, những cặp đôi yêu nhau đang vui vẻ dưới ánh đèn. Hạ Linh quay lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889083/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.