Không gian xung quanh họ như hiểu được tâm ý của đôi thiếu niên này mà bừng tỉnh, thời gian cũng bỗng nhiên trôi chậm hơn để hai người ngồi cạnh nhau.
Trên quãng đường về nhà Hạ Linh, Hà Thiên cứ nắm tay cô mãi không buông, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.
Tiếng thắng xe vang lên, xe họ đã tới trước cổng nhà Hạ Linh. Hà Thiên nhanh chóng xuống trước mở cửa xe cho cô rồi ra sau xách vali giúp cô.
Hạ Linh cúi người cảm ơn :
- Em cảm ơn nhiều ạ.
- Không có gì, chuyện phải làm mà.
Hạ Linh nhận thấy không thể để Hà Thiên cứ về là xong nên trong đầu do dự không biết có nên mời cậu ta vào nhà hay không :" Anh ấy có đồng ý không nhỉ?"
Thấy Hạ Linh suy nghĩ chuyện gì đó mà vẫn chưa quay vào nhà, Hà Thiên đưa tay lên vai cô nói nhẹ :
- Vậy anh về trước nha, chiều anh qua đón em.
Hạ Linh cuối cùng cũng lấy được can đảm mà thốt lên :
- Hay là anh vào nhà chơi một lát nha, chắc bố mẹ em ở nhà nhưng họ dễ tính lắm.
Hà Thiên miệng cố nhịn để không cười nhưng trong đầu lại cười hớn hở vì được Hạ Linh chủ động như vậy, cậu ta giả vờ khó xử :
- Có được không vậy, anh sợ làm phiền bố mẹ em?
- Không sao đâu, họ dễ tính lắm. Em nói thật đấy!
Hà Thiên đạt được mục đích liền đồng ý :
- Vậy cũng được, để anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889079/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.