Thời gian trôi qua đã khá lâu, Hà Thiên cùng Hạ Viễn nói chuyện rôm rả đã gần 30 phút. Hạ Linh không muốn làm phiền nên cũng chẳng dám lên tiếng, Hàn Xướng đi lại chỗ vali Hạ Linh rồi đem lên phòng cho cô.
Có vẻ như cả bố mẹ Hạ Linh không hề nhận ra Hà Thiên là cậu bé hàng xóm năm đó. Tất nhiên rồi, lúc đó cậu còn nhỏ mà bây giờ đã lớn đến như vậy rồi nên chắc là họ đã quên cậu là ai.
Hạ Linh lên phòng thay đồ nhớ tới việc Hà Thiên là cậu bé hàng xóm năm đó, cô định nói với mẹ mình. Nhưng lại nhận ra, năm đó cậu chuyển đi thì đám người đó liền xuất hiện khống chế gia đình cô.
Hạ Linh quyết định chưa nói cho bố mẹ :" Nếu chuyện đó thật sự liên quan đến Hà Thiên, sợ là...bố mẹ sẽ ghét anh ấy...Tốt nhất mình chưa nên nói chuyện này ra."
Cùng lúc đó, Hà Thiên ghé mắt vào đồng hồ trên cổ tay, đã gần mười giờ trưa rồi. Thấy Hà Thiên nhìn đồng hồ, Hạ Viễn cũng dừng cuộc nói chuyện. Hà Thiên e ngại nói :
- Cũng đã gần trưa rồi, con xin phép cả nhà con về ạ.
Mẹ Hạ Linh nghe được chạy từ trong bếp đi ra, hớt hải nói :
- Ở lại đây ăn trưa với cô chú cũng được mà.
Hạ Lâm ngồi bên cạnh bố vẻ mặt từ đầu buổi vẫn hoài nghi Hà Thiên, đôi mắt thăm dò tâm tư của người đàn ông lạ này, cậu lên tiếng :
- Chắc làm ông chủ nên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-toi-can-la-cuoc-song-gian-don/2889078/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.