2
Cuối cùng món trang sức đó cũng được đấu giá với giá cao, năm mươi triệu về tay Tần Kha.
Có điều đợi tiền chảy về tài khoản cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trong thời gian đó, tôi phải ở lại trong nước.
Hai tuần sau, tôi đã gặp được nữ chủ nhân của nó.
Trong một buổi triển lãm do ông chủ của một cửa hàng k im hoàn tổ chức.
“Lê Nguyện?”
Cô ta nhận ra tôi trước, sau đó nhiệt tình chào hỏi tôi: “Lâu rồi không gặp.”
Là Hà Nhàn Quân.
Chúng tôi là bạn học cấp ba.
Gia đình có quyền có thế, bởi vậy cuộc đời của cô ta rất thuận buồm xuôi gió.
Năm tôi nghỉ học, giữa chúng tôi đã xảy ra một vài chuyện không vui.
Tôi ngẩn người, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Chiếc vòng cổ Sapphire có giá mấy chục triệu được đeo trên chiếc cổ thon dài của cô ta, cực kỳ xinh đẹp.
Hà Nhàn Quân dò xét tôi rồi hỏi: “Cô… phát đạt rồi hả.”
Dù sao thì người nhận được thiệp mời, không giàu sang thì cũng phú quý.
Khoé môi tôi giật giật: “Tôi là nhà thiết kế trang sức, nhờ các mối quan hệ nên mới nhận được thiệp mời.”
Biểu cảm của con người là thứ gì đó rất kỳ diệu.
Ví dụ như trong nụ cười, thật ra còn ẩn giấu cả sự mỉa mai.
Cô ta vẫy tay về phía xa, nói bằng giọng điệu nghe có vẻ lố bịch: “Tần Kha, anh em em gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-mua-ha/2725628/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.