4
Thật ra xưa giờ tôi ngủ không được sâu giấc.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên làn da, tôi cử động cánh tay nhưng lại chạm vào một người.
Hơi thở quen thuộc, dù đã mười năm trôi qua nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Hình như anh bị đánh thức, cử động một chút, rất tự nhiên ôm lấy eo tôi rồi kéo sát lại gần mình.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Tần Kha còn đang ngái ngủ, lẩm bẩm: “Chào em…”
Tôi ngẩn người trong chốc lát, ngồi bật dậy, cầm gối đánh anh.
“B i ế n thái.”
Tần Kha bị đánh vài cái, xị mặt nói: “Tần Kha, em giỏi nhỉ.”
“Anh vô l iêm sỉ!”
Tôi hoảng hốt sờ cổ áo vẫn còn nguyên vẹn của mình, sợ đến nỗi tái mét mặt mày.
Tần Kha híp mắt, sau khi thích ứng được với ánh mặt trời đang chiếu lên gương mặt, anh đứng dậy vòng qua đầu giường đi tới chỗ tôi.
Áo sơ mi của anh như bị người ta vứt vào trong máy giặt rồi quay vài vòng.
Dúm dó.
Không còn sự sắc sảo trước đây nữa, anh chau mày, hơi mất kiên nhẫn.
Tôi càng hoảng hơn: “Anh đừng như thế...”
Tần Kha cầm vào tóc tôi, lần xuống dưới, kéo đến cuối, thì ra có một chiếc cúc áo mắc vào tóc.
“Ai muốn đụng vào cô…” Anh không ngước mắt lên: “Cô vẫn chưa chữa khỏi b ệnh m ộng du à?”
Tôi ngẩn người, lúc này mới để ý cổ áo Tần Kha thiếu mất một chiếc cúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-mua-ha/2725624/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.