Đầu ngón tay Vệ Lai nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay anh, không trả lời.
Châu Túc Tấn buông tay cô ra, đứng dậy đi tắt đèn.
Căn phòng chợt tối om, không nhìn thấy gì, chỉ có ánh sáng mờ mờ ở cổ tay cô.
Mặt đồng hồ có màu xanh biển của màn đêm điểm xuyết những ngôi sao.
Có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh mờ ảo.
Trong chốc lát, Vệ Lai đắm chìm trong dải ngân hà lộng lẫy này, hóa ra bầu trời đầy sao là như vậy.
Chỉ là thời gian nó phát sáng không lâu lắm, dần dần, ánh sao không còn lộng lẫy như khi vừa tắt đèn nữa.
Châu Túc Tấn ngồi xuống cạnh cô, cầm điều khiển từ xa mở rèm phòng khách, nhưng vẫn không bật đèn.
Vệ Lai ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, lần trước anh tặng cho cô cả một bầu trời sao trên xe, lần này anh lại tặng cô cả dải ngân hà.
"Anh đi Luân Đôn để mua đồng hồ cho em hả?" Trong bóng tối, cô chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói hắt vào từ ngoài cửa sổ để ngắm nhìn gưong mặt anh.
"Đồng hồ đặt làm theo yêu cầu, tiện nên anh qua lấy luôn, anh có việc khác." Còn là việc gì thì Châu Túc Tấn không nói.
Vệ Lai nhìn chằm chằm vào mắt anh, dù sao trong phòng cũng tối nên cô muốn nhìn thì cứ nhìn.
Châu Túc Tấn cảm thấy cô có chuyện muốn nói: "Muốn nói gì với anh?"
Vệ Lai không muốn ly hôn hay cắt đứt cuộc hôn nhân này nên cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-ve-lai/3395081/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.