Tiết học diễn ra như thường lệ, nhưng Tống Trì không thể hoàn toàn tập trung vào bài giảng. Dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng anh vẫn có một nỗi lo lắng âm thầm len lỏi.
Mỗi khi lướt mắt qua lớp học, ánh mắt của anh dừng lại đôi chút trên Thanh Thanh, nhưng nhanh chóng rời đi, không dám để cô bắt gặp những cảm xúc phức tạp của mình.
Đến giờ ăn trưa, học sinh rời lớp, đám đông tản ra nhanh chóng, tiếng cười nói vang khắp hành lang.
Tống Trì ngồi lại một lúc, chỉnh sửa tài liệu để tránh nghĩ đến những gì đã xảy ra sáng nay. Anh cố gắng vùi đầu vào công việc, nhưng đâu đó trong lòng vẫn có một sự bất an mà anh không thể dứt bỏ.
Khi trở lại tiết học buổi chiều, không khí trong lớp đã có sự thay đổi. Vài nhóm học sinh ngồi tụ lại với nhau, cười khúc khích, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tống Trì.
Những ánh mắt dò xét, những cái cười nửa miệng khiến anh có cảm giác không ổn. Từng lời bàn tán nho nhỏ dần hiện lên rõ hơn trong không gian, nhưng không ai đủ lớn tiếng để anh nghe rõ nội dung.
Chỉ đến khi Tống Trì thấy một nhóm học sinh ngồi phía trước lén lút nhìn vào điện thoại, rồi quay sang cười thầm với nhau, anh mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ngay lúc ấy, Thanh Thanh cũng đã phát hiện. Tiếng chuông điện thoại thông báo dồn dập vang lên khắp lớp, mỗi khi có người nhìn vào màn hình, tiếng bàn tán càng lớn hơn. Rồi tin đồn bùng nổ khi có học sinh vô tình nhắc lớn.
"Thầy Tống trộm bóp tiền và thiếu nợ xã hội đen! Mọi người xem diễn đàn trường kìa!"
Chỉ một câu nói nhưng đủ để làm không khí lớp học bùng lên. Các học sinh nháo nhào mở điện thoại, lướt vào diễn đàn trường để xem tin tức đang lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Một tài khoản ẩn danh đã đăng tải câu chuyện về Tống Trì, từ việc trộm bóp tiền của đồng nghiệp cho đến quá khứ thiếu nợ xã hội đen, bị bọn giang hồ truy đuổi.
Những lời bàn tán và châm chọc nhanh chóng lan ra khắp lớp.
“Trời ơi, không ngờ thầy lại như vậy!”
“Thầy từng bị xã hội đen đánh? Đúng là nhìn không ra.”
“Mới đến đã gây chuyện, không biết trường mình sẽ thế nào nữa.”
Càng lúc, những lời nói đó càng rõ ràng và sắc bén hơn. Tống Trì vẫn ngồi ở bàn giáo viên, nhưng bây giờ anh không còn nghe được gì nữa. Từng lời châm chọc như mũi kim đâm vào lòng anh.
Những ánh mắt khinh miệt từ học sinh, những lời nói ác ý, tất cả gợi lại nỗi đau mà anh đã cố gắng giấu kín bấy lâu nay.
Tiết học bắt đầu, nhưng không khí đã hoàn toàn bị phá vỡ. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên từ khắp nơi, học sinh thi nhau bình luận về tin tức nóng hổi trên diễn đàn.
Một vài học sinh còn cố tình nhìn thẳng vào Tống Trì, cười khẩy hoặc thì thầm với nhau, như thể quên mất rằng anh đang đứng ngay trước mặt.
Tống Trì cầm viên phấn trên tay, nhưng bàn tay anh có chút run nhẹ. Anh viết lên bảng, nhưng sự chú ý của học sinh dường như đã rời xa bài giảng. Mỗi lần nghe tiếng xì xào, anh phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, như thể chỉ cần anh thả lỏng một chút, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Không khí lớp học dần trở nên hỗn loạn, và anh biết mình đang mất kiểm soát. Mọi thứ có vẻ như không thể trụ nổi lâu hơn nữa.
Ngay lúc này, Thanh Thanh ngồi ở cuối lớp, đôi mắt chăm chú nhìn vào tình hình đang diễn ra. Cô cảm nhận được sự bất lực của Tống Trì và không thể ngồi yên thêm nữa.
Thanh Thanh lẳng lặng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nhắn tin của nhóm lớp và gõ nhanh một câu ngắn gọn.
[Im lặng!]
Chỉ hai chữ, nhưng mang theo sự nghiêm túc và quyết đoán. Những học sinh nhận được tin nhắn lập tức dừng lại, ánh mắt dò xét lướt về phía Thanh Thanh, nhưng rồi sự im lặng dần bao trùm lớp học.
Không ai dám nói thêm lời nào, một phần vì bất ngờ, một phần vì họ đều biết sức ảnh hưởng của Thanh Thanh trong lớp.
Từng lời bàn tán dần dần tắt lịm, bầu không khí căng thẳng cũng theo đó mà lắng xuống. Cả lớp quay trở lại với sự im lặng, ít nhất là trong khoảnh khắc đó.
Tống Trì nhìn lên, có chút ngạc nhiên khi thấy tình hình đã dịu đi, nhưng không biết rằng chính Thanh Thanh là người đã giúp anh giữ lại sự tôn nghiêm trong giờ học này.
Doãn Thu đã từng nghe Thanh Thanh kể qua về Tống Trì, và cô cũng biết một phần về quá khứ phức tạp của anh, đặc biệt là tin đồn về việc anh có liên quan đến xã hội đen.
Nhưng đối với cô, điều đó không phải là vấn đề lớn, bởi cô hiểu rằng mỗi người đều có quá khứ riêng, và đôi khi quá khứ không định nghĩa con người ở hiện tại.
Còn về việc anh trộm bóp tiền, đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác!
Khi tin tức này lan truyền khắp trường, Doãn Thu có chút hoài nghi, nhưng không tin tưởng tuyệt đối vào những lời đồn đại đó.
Trong lòng Doãn Thu, Tống Trì là người mà cô đủ tin tưởng để giao Thanh Thanh cho anh. Anh không thể là một kẻ trộm vặt, điều này hoàn toàn mâu thuẫn với cách cư xử điềm đạm, chu đáo mà cô đã thấy ở anh.
Doãn Thu nhớ lại những lần gặp gỡ, những khoảnh khắc khi Tống Trì hướng dẫn và bảo vệ học sinh, đặc biệt là Thanh Thanh. Không thể nào một người như anh lại vướng vào những hành động thấp hèn như vậy.
Tin đồn có thể là thật, nhưng cũng có thể là một sự thêu dệt ác ý. Doãn Thu không dễ dàng tin vào lời nói của đám đông, đặc biệt là khi những lời đó nhắm vào một người cô đã đặt niềm tin.
Bên cạnh đó, Doãn Thu hiểu rõ rằng Tống Trì đang gặp phải khó khăn trong việc hòa nhập với môi trường mới.
Việc anh bị nghi ngờ và công kích có thể chỉ là một cái bẫy của ai đó muốn hạ bệ anh, đặc biệt khi anh là một giáo viên mới và chưa có nhiều sự ủng hộ từ đồng nghiệp.
Nghỉ giải lao 5 phút, khi Tống Trì đang bận rộn với đống tài liệu trên bàn, Doãn Thu tranh thủ lúc anh không để ý, lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thanh Thanh.
Những nghi ngờ và lo lắng trong lòng cô không ngừng thôi thúc cô tìm câu trả lời.
Doãn Thu nhanh chóng gõ tin nhắn, ánh mắt vẫn liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không ai để ý đến hành động của mình.
[Cậu có tin thầy Tống thực sự là kẻ trộm vặt không?]
Cô gửi tin nhắn đi, lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Doãn Thu biết Thanh Thanh có thể là người hiểu Tống Trì nhiều hơn bất cứ ai khác. Nếu có ai đó có thể đưa ra một lời khẳng định chắc chắn về việc này, thì đó chính là cô.
Trong giây phút đó, Doãn Thu chỉ mong Thanh Thanh cũng có cùng suy nghĩ với mình, rằng Tống Trì không thể nào là loại người như những tin đồn đang lan truyền.
Thanh Thanh khẽ liếc nhìn điện thoại khi nhận được tin nhắn từ Doãn Thu. Cô không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng đã có câu trả lời chắc chắn. Không nhanh không chậm, cô gõ hai chữ ngắn gọn.
[Không tin.]
Gửi xong, cô đặt điện thoại lại lên bàn, ánh mắt vẫn dõi theo Tống Trì đang đứng ở phía trên, tiếp tục chuẩn bị cho giờ học tiếp theo.
Thanh Thanh biết rõ những lời đồn thổi ấy chỉ là sự bịa đặt ác ý, nhằm hạ bệ anh trong mắt mọi người.
Nhưng đâu đó trong lòng Thanh Thanh vẫn không hiểu được, tại sao cô lại tin vào Tống Trì đến vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]