Ba người cùng bước vào cổng trường, học sinh đã bắt đầu tập trung đông đúc. Thanh Thanh chào Tống Trì rồi nhanh chóng rẽ về phía lớp học của mình, còn Tống Trì nhìn theo một lúc, rồi mới tiếp tục bước về phía phòng giáo viên.
Trong lòng anh vẫn còn đọng lại hình ảnh nụ cười dịu dàng của Thanh Thanh, một cảm giác rất lạ đang nhen nhóm mà anh chưa thể định hình rõ ràng.
Tống Trì vừa bước vào phòng giáo viên, không khí vốn dĩ đang ồn ào bỗng chốc lặng đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng tựu chung lại là sự dò xét. Anh cảm thấy sự bất thường trong bầu không khí nhưng vẫn bước tiếp đến bàn làm việc của mình.
Một giáo viên nam, với vẻ mặt đầy nghi ngờ và có chút hả hê, bất ngờ lên tiếng.
"Này thầy Tống, thầy có thấy bóp tiền của tôi đâu không?"
Giọng điệu anh ta lạnh nhạt, nhưng sự chế giễu trong lời nói thì lại không thể giấu được.
Tống Trì quay lại nhìn nam giáo viên kia, ánh mắt anh nghi hoặc.
"Không, tôi không thấy. Có chuyện gì à?"
Người giáo viên đó bước tới gần hơn, giọng càng lúc càng to hơn, như muốn lôi kéo sự chú ý của mọi người.
"Còn không phải sao? Thầy là người cuối cùng rời khỏi phòng này. Tôi nhớ rất rõ bóp tiền của tôi vẫn còn đó trước khi thầy vào."
Anh ta nhếch mép cười, giọng điệu đầy chế nhạo.
"Mọi người còn nhớ ngày đầu thầy Tống đến nhận lớp không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-thanh-xuan/3738128/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.