Sau khi ăn tối xong, Trương Tuệ An cũng không nhìn đến mặt của anh mà phủi mông đi.
Cấn Niên bây giờ đúng thật là nuốt không trôi, nãy giờ anh cứ suy nghĩ mãi mà không ra.
Rốt cuộc anh là đã làm gì để cho cô tặng cho anh nguyên một cân bơ vào mặt?
Anh thở dài, phụ nữ phải chăng là khó hiểu quá đi. Anh cũng muốn sống yên bình với cô lắm chứ.
Nhưng sau lần tự tử hụt đó, cô hình như cũng không còn bám anh như trước nữa.
Cấn Niên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang đi lên tầng mà ngây ra hồi lâu không nhúc nhích.
Quản gia Lý thấy anh như vậy, đi tới vỗ nhẹ vai anh hỏi:
“Cậu chủ.”
“Đồ ăn không ngon sao?”
Cấn Niên giật mình lắc đầu nói:
“Không có, con đang nghĩ về mấy kế hoạch sắp tới của công ty thôi.”
Cấn Niên đứng dậy muốn đi về thư phòng như bị quản gia Lý ngăn lại:
“Con vẫn chưa ăn được bao nhiêu mà? Hay con ngồi ăn thêm một ít đi. Bụng con cũng không tốt không nên ăn ít như vậy.”
Cấn Niên xua tay lắc đầu từ chối:
“Con no rồi, bác với mọi người vào ngồi ăn đi còn dọn dẹp. Con lên thư phòng trước.”
Quản gia Lý thở dài cũng không nói gì nữa nhìn đống đồ ăn trên bàn.
Ông gọi to:
“Kìa, mấy đứa mau ra đây ăn đi.”
Mấy người trong bếp chạy ra ngồi vào bàn, ông không quên còn vài người nữa:
“Mấy đứa một người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-gui-lai-anh-trang/3599754/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.