Phương Sĩ Thanh quay về nhà, Vương Tề đang sắn tay áo lau cái bàn mới kia, thấy hắn về, cũng không dừng tay, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hắn vừa cởi áo khoác, vừa đáp: “Ăn rồi, rau cải xào nấm; hươnggà xào cung bảo; bò nạm xốt cà chua với một chén cơm, không ăn ớt, cũng không uống rượu.”
Vương Tề liếc hắn một cái, cười nói: “Ngoan.”
Phương Sĩ Thanh cởi áo khoác ra cũng lười mắc, tiện tay ném qua một bên, ngồi xổm cạnh bàn, ngẩng mặt nhìn Vương Tề.
Vương Tề dùng khăn lau khô nước trên tay, xoa nhẹ đầu hắn, nói: “Chờ anh lau xong, đi ăn tráng miệng ngọt.”
Phương Sĩ Thanh trợn mắt nói: “Em ăn non nửa phần củ từ sốt, ngọt lắm rồi. Anh tự chơi đi, em không giỡn với anh đâu.”
Vương Tề nghiêm trang chững chạc nói: “Anh nói xạo làm gì? Không thấy trên bàn trà phòng khách có một hộp bánh ngọt sao? Lúc về anh có tiện đường ghé mua cho em một cái chocolate opera.”
Phương Sĩ Thanh thật sự chưa thấy, không chút phòng bị, bị dội ngược một cú, trợn mắt càng hăng.
Vương Tề tiếp tục lau bàn, đùa hắn: “‘Trợn trắng mắt kỹ’ nhà ai siêu nhất, Bắc Kinh có chủ biên họ Phương.”
Phương Sĩ Thanh cười mắng anh: “Xùy, lại nói mấy quảng cáo lỗi thời này, có rảnh thì thử lướt weibo đi được không?”
Vương Tề nói: “Lướt cái kia có ý nghĩa gì? Toàn mấy đứa con nít vô tư vô tâm như em, chả biết cả ngày cứ ha ha ha cái gì.”
Phương Sĩ Thanh không phục nói: “Không phải chỉ có ha ha ha! Còn nhiều thứ thú vị nữa mà!”
Vương Tề nói: “Phải, quanh năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-cua-ky-si/534838/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.