Đây là lần đầu tiên Phương Sĩ Thanh đến bệnh viện khuya như vậy.
Trên đường tới còn không ngừng nức nở, lúc đến bệnh viện máu đã ngừng chảy nên cảm giác cũng không đau như trước, nước mắt thật vất vả mới ngưng nổi, kết quả lúc vào phòng sát khuẩn, y tá dùng dung dịch ô-xy già lau vết thương cho hắn, hắn lại bắt đầu khóc, dọa luôn cô y tá trực sợ hết hồn.
“Ráng một chút nha,” y tá nói, “Anh lớn vậy rồi mà còn sợ đau?”
Phương Sĩ Thanh vừa khóc vừa nói: “Có thể để lại sẹo không?”
Y tá an ủi hắn: “Không sao đâu, vết thương trên mặt nhất định sẽ được khâu thẩm mỹ, một thời gian sau là không thấy gì nữa.”
Phương Sĩ Thanh lắp bắp kinh hãi: “Còn phải khâu?”
Y tá nói: “Sẽ chích thuốc tê, không đau chút nào hết.”
Vương Tề đi nộp viện phí xong, bước chân vội vàng trở về, y tá cũng đã xử lý xong máu và miệng vết thương, nói: “Vừa lúc, anh ở đây cùng anh ấy đi, tôi đi mời bác sĩ tới khâu lại cho anh ấy nhé. Trước khi các anh tới có một vụ tai nạn giao thông, nạn nhân bị đụng vào chân, vài bác sĩ ngoại khoa đang trực đều qua bên đó, giờ bệnh nhân nọ cũng được xử lý ổn rồi, các anh chờ một lát.”
Cô y tá ra ngoài, Vương Tề kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Phương Sĩ Thanh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Phương Sĩ Thanh hỏi anh: “Chị em đâu?”
Vương Tề ngữ khí âm u nói: “Ngoài cửa.”
Vừa rồi anh dẫn Phương Sĩ Thanh đến bệnh viện, Phương Minh Dư cũng theo đến.
Vương Tề nói: “Mặc kệ cô ấy đi…Còn đau lắm không?”
Phương Sĩ Thanh lắc đầu: “Dung dịch ôxy già hơi xót, giờ không có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-cua-ky-si/534823/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.