Mỗi lần Vương Tề gọi điện thoại tới cuối cùng đều phải nói một câu “Đừng nhớ anh quá”, Phương Sĩ Thanh cũng không thèm đáp trả nữa, yên lặng ngóng trông cả đời này anh cứ ở Đông Bắc luôn đi tốt nhất cũng đừng về nữa. 
Kỳ thật rốt cuộc hắn nhớ hay không nhớ, anh ta tự mình biết, chỉ sợ nhớ tới liền phát điên, cũng chỉ dám tự kỷ trong đầu thôi. 
Việc tư hắn xử lý còn không xong, sức ép lên công việc cũng càng lúc càng lớn. 
Dựa theo kế hoạch công ty tạp chí đã truyền thông, ấn bản đầu tiên của chuyên san thời trang 《Ấn tượng JOY》sẽ chính thức phát hành từ đầu năm sau, cấp trên sẽ phái vài cá nhân nhảy dù xuống làm tổng biên chuyên biên tập, Phương Sĩ Thanh đến lúc đó cũng có thể thăng chức từ chủ biên trang đơn thành chủ biên chuyên san. 
Bản thân hắn lại không muốn thăng cái chức này, vốn là mỗi tháng cũng chỉ phải biên tập một trang báo chủ đề thời trang, hắn đảm đương vẫn thuận buồm xuôi gió không hề áp lực, chỉ có trước khi xuất bản một tuần bận rộn vài ngày, thời gian khác vẫn coi như thoải mái. Hiện tại sửa đổi lại, các loại công việc rắc rối sẽ lập tức nhiều thêm. 
Đứng mũi chịu sào ấn bản đầu tiên, phải bàn bạc mục quảng cáo mua bán. 
“Tao mới nghe là đã muốn bàn chuyện hợp tác với tạp chí tụi bây rồi, xung phong nhận việc tới cướp chỗ.” Trịnh Thu Dương nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh. 
Phương Sĩ Thanh hai ngày này toàn phải nhìn các màu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-cua-ky-si/534816/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.