“Há miệng ra.”
Động tác của người đàn ông dừng lại, cau mày. Giọng nói lạnh nhạt từ tính lại đập vào tai người nghe.
“Đừng cắn.”
“Hơi đau một chút.”
…
Khương Nhu cố gắng mở mắt ra, dưới ánh sáng chói mắt của chiếc đèn phòng nha, cô muốn liếc nhìn xem diện mạo thế nào mới xứng với giọng
tuyệt thế âm thanh như vậy. Kết quả một đôi găng tay nhựa màu trắng lóe lên trước mắt cô.
Táp~
Miệng bị nhét dụng cụ banh mở miệng vào.
Đau!
Cô theo phản xạ mà túm lấy tay anh ta.
Anh ta dừng một giây.
“Đau thì giơ tay lên, đừng kéo tay tôi.” Giọng vẫn lạnh băng vô tình như trước.
Chết tiệt, Khương Nhu cảm thấy mình sắp điên rồi.
Xem mắt thì xem mắt. Chạy tới nha khoa xem mắt với nha sĩ quá vô nghĩa.
Đợi suốt hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một bác sĩ được “vũ trang” kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt, mặt mũi người đó ra sao cô còn chưa nhìn thấy
đã bị bắt nằm xuống, miệng còn bị banh ra thành mõm chó thế này, uổng phí bộ quần áo lịch sự, thỏi son Dior mới nhất của cô.
Rốt cuộc thì ai bày ra cái ý tưởng tồi tệ thế này!
Mấy tháng trước bà ngoại giục cô về nhà xem mắt, là thế này sao?
Bà nói là cháu của người chiến hữu ông ngoại, nhân phẩm cực tốt, bằng cấp cao, vì công việc người đó quá bận nên tiện thể Khương Nhu đau răng thì sắp xếp cho cô đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-cua-anh-hoi-ngo-tinh-yeu-trong-phong-nha/2744948/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.