Chương trước
Chương sau
15.

Khương Nhu nhận được điện thoại của Hứa Vãn trên đường ra sân bay.

Cô vừa bắt máy là đã trêu, “Sao sao, mấy ngày không tin tức gì, tao còn tưởng mày bị tên nhóc Tống Nham đó giam trên giường. Bạn trẻ à, sức khỏe rất quan trọng.”

“Khương Nhu.” Thật ra Hứa Vãn đã khóc ở khách sạn rồi, mấy ngày nay ban ngày vẫn đi làm bình thường, buổi tối một mình nằm trên giường lại

khóc rất nhiều. Cô nghĩ cuối cùng mình đã ổn định lại nên gọi điện thoại cho Khương Nhu nói lại cho rõ việc hiểu lầm kia. Nhưng vừa mở miệng

đã nghẹn ngào.

??

Khương Nhu nghe thấy không ổn, mơ hồ. “Sao vậy, không… mày khóc cái gì? Có thai?”

Đệt, Tống Nham NB* như vậy?

(viết tắt của tiếng

Latin "nota bene", được dịch sang tiếng Anh là

"note well", có nghĩa là "đặc biệt chú ý" trong tiếng

Trung. Đây là một tiếng lóng internet được sử

dụng rất phổ biến ở nước ngoài. NB: Đừng tin bất

cứ điều gì anh ta nói. Anh ta nói dối như đồng hồ

đo xăng vậy.)

Không đúng, mới có mấy ngày, có thai cũng không thể biết nhanh như vậy.

“Khương Nhu” Hứa Vãn muốn nói nhưng vừa mở miệng nước mắt đã không ngăn được, cứ gọi tên cô.

“Sao?” Khương Nhu cảm giác cô không ổn… Sao mà cứ kêu tên cô?

“Là…” Hứa Vãn thực sự không chịu đựng được. “Chỗ mày đi có phải cách tao xa lắm không, mày có thể tới đón tao không?”

Chết tiệt… Nghe cô ấy khóc nức nở, lòng Khương Nhu như thắt lại. Tuy rất mơ hồ nhưng vẫn trả lời cô ấy. “Được, không phải… bà cô à, rốt cuộc là

làm sao? Mày đừng khóc…”

Hai người tuy gặp mặt là móc mỉa, trêu chọc nhau, thật ra Khương Nhu cảm thấy người chị em này của mình rất hèn nhát, nhưng mà khóc đến

mức này thì cô chưa từng thấy qua. Cô bị dọa nhưng không đến nỗi sốc.

Lời tiếp theo của Hứa Vãn làm da đầu cô tê dại - “Tống Nham có bạn gái, hai tấm vé vào cửa xem ca nhạc kia là anh ta cầm đi dỗ dành bạn gái. Khương Nhu ~ tao… ngu ngốc quá…”

Chứ còn gì nữa, đồ ngốc!

Trong lòng Khương Nhu mắng Hứa Vãn, rồi lại bị sự ngốc nghếch của Hứa Vãn làm đau lòng.

“Tống Nham còn là con người sao? Mẹ kiếp!” Khương Nhu giận muốn nổ tung.

Mấy hôm trước bị con trà xanh Hương Hương kia chọc tức chưa tan hết, giờ lại đến một tên sở khanh? Đối với người hắn ta không hứng thú còn

ra vẻ mập mờ, có bạn gái còn dựa vào người thích mình để tìm vé đi dỗ bạn gái, loại người làm ra hành vi đáng khinh này cô muốn xông lên

đánh người.

“Khương Nhu, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chưa từng nói thích tao. Tao hiểu lầm, tao không nên… không nên hiểu sai ý anh ta. Anh ta có làm

gì sai…” Hứa Vãn nói xong lại khóc không thành tiếng.

“Hắn không sai sao? Có bạn gái còn không phân định giới hạn rõ ràng với đồng nghiệp nữ? Muốn dỗ dành bạn gái thì tự đi mua vé đi. Mày thích

hắn cả lớp đều biết, chỉ hắn không biết? Lừa quỷ à? Cũng chỉ có mày tâm địa thiện lương nên bị người ta khinh thường, gặp tao là nó đã không còn mạng từ lâu…” Khương Nhu đang muốn

chửi tên khốn kia một hồi, lại nghe đầu dây bên kia khóc quá thảm thiết, cô lại mềm lòng.

“Haizz… mày đừng khóc… mày thật là, tao lập tức đổi vé, mày ở khách sạn chờ tao.”

“Đổi vé? Mày đặt vé máy bay rồi? Vậy thôi mày đừng tới, phiền phức lắm.” Mình yêu đương, không đúng, không tính là yêu đương mà còn

khiến bạn bè xung quanh lo lắng, Hứa Vãn cảm thấy tình cảm của mình thật rối ren, quá xấu hổ.

“Vậy thì phải sao? Không lẽ để tên khốn đó nhìn thấy mày khóc lóc rồi quay lại sao?” Khương Nhu giục tài xế taxi đi nhanh hơn, sau đó nhẹ giọng

nói, “Chờ tao. Đừng có vác cái mắt gấu trúc ra ngoài cho xấu hổ.”

“Được rồi.”

Cúp điện thoại, Khương Nhu vội vã kéo hành lý đổi vé đến thành phố Hứa Vãn đang công tác. Chuyện con ả trà xanh Hương Hương kia tạm gác

lại đó, cô đến xé nát tên cặn bã Tống Nham trước.

Lăn lộn một đường, cô đến sân bay bên kia đã là 10 giờ tối. Vì quá vội, cũng vì lo lắng Hứa Vãn nên Khương Nhu hơi luống cuống.

Sau đó đến khách sạn của Hứa Vãn mới ngây người. Mất căn cước.

!!!

Cô sốt ruột xoay vòng vòng, tự dưng làm mất, đã gần 11 giờ, buổi tối cô không thể đặt được phòng, cô ngủ ngoài đường? Hơn nữa ngày mai làm sao cô lên máy bay?

Xong đời!

Ông trời cũng biết trêu đùa cô.

Vì vậy vốn dĩ đến an ủi Hứa Vãn, kết quả an ủi không được vài phút thì tìm căn cước mất một giờ!

Cô sắp điên rồi.

Hai người ngồi trên thảm trong phòng khách sạn gọi đủ cuộc điện thoại, từ sân bay đến các nơi cô đã đi qua, kết quả đều không có.

Hai người bối rối, im lặng rồi chợt bật cười to.

Khương Nhu tức bản thân mà cười. Cô một mình bôn ba bên ngoài hàng năm, không có bạn đồng hành nên mọi việc đều tự thân vận động, đồ đạc

sắp xếp rất giỏi. Tình huống thế này thật sự là lần đầu tiên. Có lẽ mình tức điên rồi nên đầu óc không sử dụng được.

“Không khóc nữa?” Khương Nhu liếc qua Hứa Vãn.

“Khóc không được.” Hứa Vãn bật cười.

Khương Nhu nhìn cô cũng cười. “Cũng phải, tao mới nên khóc.” Cô bất lực xua xua tay.

Hai người đúng là chị em đồng cảnh ngộ.

“Giờ mày tính sao? Ở đây cũng không có người quen để tá túc?” Hứa Vãn vác đôi mắt thâm quầng hỏi.

“Được đấy, chị Vãn trưởng thành sau bài học, còn có thể bớt thời gian đến trêu tôi.” Khương Nhu rót cho mình ly rượu vang đỏ.

“Tao cũng không biết sao nhưng nhìn thấy mày thì tao muốn khóc. Khương Nhu, mày có vở hài kịch riêng của mày, mày nên làm diễn viên, có thể

kiếm bộn tiền nhờ đóng phim hài.” Hứa Vãn cười nói.

“Ha ha, nếu tao làm diễn viên thì nhà mày không sụp?” Cô ngước lên uống ngụm rượu, “Đồ đạc để ở chỗ mày, tao đến quán bar nghỉ qua đêm.”

“Quán bar? Mày cũng thoáng thật.” Hứa Vãn sốc.

“Có gì đâu, nếu như nhìn vừa mắt ai đó thì không phải sẽ có chỗ ở sao.” Cô cui gian với Hứa Vãn.

Hứa Vãn không thèm để ý tới cô, lắc đầu, phóng túng không biên giới.

“Ngày mai làm sao lên máy bay?” Hứa Vãn lại hỏi.

“Tới đó tính. Đi bộ về cũng được, còn chụp được ảnh, nhưng mà… có lẽ đủ tư liệu cho cả năm.” Khương Nhu cười khổ.

Hứa Vãn cũng cười, không biết nên nói cô lạc quan hay là phóng khoáng quá mức, lúc thế này mà cô nói nghe rất nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, điện thoại Khương Nhu reo lên. Khương Nhu liếc nhìn, số lạ?

“Ai vậy?” Hứa Vãn cũng nhìn qua.

“Không biết.” Khương Nhu cũng nghi hoặc.

“Nợ tình của mày.” Hứa Vãn trêu cô.

“Đừng nói xấu tao, tao là người bị bỏ rơi.” Khương Nhu nói rồi bấm nút nghe.

“Alo.” Khương Nhu lên tiếng trước.

“Cô là Khương Nhu sao?” trong di động truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp, bình thản, xa lạ.

Khương Nhu quay đầu liếc nhìn Hứa Vãn, nhíu mày, ý nói mình cũng không biết.

“Phải. Có chuyện gì sao?” thậm chí Khương Nhu còn muốn cúp điện thoại. Bây giờ cô không có tâm trạng chơi trò đố chữ với người lạ.

“Tôi là Lương Thừa. Căn cước của cô ở chỗ tôi.” Đối phương ngắn gọn quyết đoán nói vào chuyện chính.

“Lương Thừa?” Khương Nhu lẩm bẩm, đầu óc xoay chuyển, trong lúc nhất thời không nhớ ra là ai, hình như chuyện đó không quan trọng.

“Căn cước của tôi ở chỗ anh? Sao lại ở chỗ anh?” Cô phản ứng lại, cuối cùng lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Người đàn ông cười khẽ, “Tôi ngồi bên trái cô, lúc xuống máy bay cô đặt lên chỗ tôi ngồi nhưng không cầm đi. Tôi nhặt lấy, xuống máy bay lại không thấy cô đâu. Do tôi có cuộc họp nên giờ mới gọi… Hiện giờ cô ở đâu?”

Để lên chỗ anh ta ngồi???

Tình huống gì chứ? Cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ mạnh vào đầu mình.

Lúc xuống máy bay, cô đi đến hàng trước để lấy hành lý, giấy tờ tùy thân tiện tay đặt lên ghế người khác, lúc đó nhiều người, cô lại mang nhiều đồ nên đã quên cầm lại căn cước. Cẩu thả.

“Tôi ở chỗ bạn tôi. Nhưng sao anh có phương thức liên lạc của tôi?” Khương Nhu hơi nghi ngờ.

Người đàn ông lại cười, “Tôi nhờ ông tôi hỏi bà ngoại cô để lấy số điện thoại.” Người đàn ông dừng lại rồi nói, “Sao? Cuộc hẹn xem mắt thứ bảy tuần sau cô quên rồi?”



Xem mắt?

Khương Nhu đột nhiên nhớ lại, Lương Thừa?! Đối tượng xem mắt của mình.

Xấu hổ quá… anh ta ngồi bên trái mình mà không chào hỏi?

Không, may mà không chào hỏi, mình ở trên máy bay mệt rũ ngủ tới chảy nước miếng, trò hề đó…

Thôi xong, đời này định sẵn là cô không có duyên với đàn ông, lần nào cũng mất mặt.

Cô gãi đầu, ngượng ngập. Dù sao thì cô cũng không xem trọng buổi xem mắt, quên mất tên người ta không nói, còn bị người ta nhặt được căn cước của mình.

Dừng một lát, cô mở miệng. “Anh nhắn địa chỉ cho tôi đi, tôi đến lấy, cảm ơn anh.”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Lương Thừa dừng lại, cười nói, “Tốt nhất là cô gửi vị trí sang cho tôi, tôi chỉ có nửa giờ.”

“Được, cảm ơn anh.” Khương Nhu cúp điện thoại, định nhắn định vị thì nhớ ra, cô không có wechat, nhắn cho anh thế nào.

Nào ngờ vừa mở wechat ra thì đã có người thêm làm bạn, tên wechat: L, ngắn gọn như người.

Cô bấm chấp nhận, gửi định vị qua.

“Sao vậy? Mày…” Hứa Vãn nhìn cả quá trình của Khương Nhu, trừng mắt chó. Con nhóc này đúng là vận đào hoa không ngừng.

“Haizz… còn tình hình sao nữa, căn cước được người sắp xem mắt nhặt được, trùng hợp thật.” Khương Nhu cũng sốc, lại cười. Cười rồi lại im lặng, không biết đang nghĩ gì.

“Là người bà ngoại giới thiệu cho mày à?” Hứa Vãn hỏi.

“Ừ.” Khương Nhu đáp qua loa. Không hiểu sao cô thấy hơi khó chịu.

“Sao hả, hình như mày khá miễn cưỡng. Đúng là làm người ta ghen tị muốn chết, số đào hoa của mày tốt như vậy, đi máy bay cũng gặp được người xem mắt!? Rốt cuộc là mày tới an ủi tao hay là đến xát muối lên vết thương tao?” Hứa Vãn giận dỗi cố ý đánh cô.

“Lần đầu gặp mặt là do bất cẩn làm mất căn cước, mày nghĩ đó là mối duyên tốt hả?” Khương Nhu nhấp hớp rượu, cũng không biết nghĩ đến gì, tâm trạng hỗn độn.

“Thì sao? Có nhiều mối tình bắt nguồn từ việc ngoài ý muốn mà.” Hứa Vãn nhìn dáng vẻ tâm phiền ý loạn của Khương Nhu, nghi hoặc: “Sao hả, không phải luyến tiếc em trai Lý Tầm chứ?”

Nghe cô nói, lòng Khương Nhu bỗng dao động. Dường như mọi sự khó chịu bức bối đều có nguồn gốc. Cô không nói gì mà lại cúi đầu uống ngụm rượu che giấu, càng che giấu càng lộ rõ.

Cô bình ổn lại cảm xúc, cười nói, “Tiếc là người ta không cần tao, tao cần gì luyến tiếc. Nếu như bác sĩ Lương này đẹp trai rạng ngời, tao sợ không cầm lòng nổi. Mày cũng biết tao tự do phóng khoáng mà.”

“Xìiiii…” Hứa Vãn không nhịn được cười. “Nếu thật vậy chúc mày lát nữa không cầm lòng được.



Hứa Vãn buông ly rượu, đi sắp xếp lại hành lý.

Khương Nhu liếc nhìn qua, quần áo và vật dụng bên trong vali được gấp gọn gàng như chưa sử dụng, cảm thấy Hứa Vãn đảm đang hiền thục đến đáng sợ.

“Vợ thảo mẹ hiền, mày cũng giúp tao xếp hành lý lại đi…” Cô nhướng mày, đá vào vali. Ban nãy vì tìm căn cước nên bới tung ra đầy đất, cô rất chán nản.

“Mày không có tay hả? Hồi ở trường lúc nào cũng nhờ tao dọn đồ cho mày, tao cũng đâu thể dọn đồ cho mày cả đời.” Hứa Vãn liếc cô.

Khương Nhu bình thường là người độc lập, đồ đạc của mình luôn gọn gàng ngăn nắp nhưng đến trước mặt Hứa Vãn thì cứ như trẻ con yếu đuối, cái gì cũng phải Hứa Vãn giúp cô làm. Hứa Vãn trừng cô nhưng không có biện pháp nào khác, cô rất quấn người, không làm theo ý cô là cô lằng nhằng tới chết.

“Nói mày là cha mẹ tái sinh của tao cũng không ngoa đâu. Chị Vãn, hay là đời này hai chúng ta chắp vá lại với nhau đi.” Khương Nhu chạy tới ôm Hứa Vãn, hôn lên mặt cô một cái.

“Phì!” Hứa Vãn ghét bỏ đẩy cô ra, “Được rồi, tao xếp đồ cho mày, tránh xa tao ra!!!”

“OK.” Khương Nhu giơ tay lên cười.

“Sợ mày luôn!” Hứa Vãn vừa xếp đồ đạc vừa nhìn Khương Nhu thảnh thơi phàn nàn.

“Không phải mày cần đi gặp người xem mắt kia sao? Không trang điểm?” Hứa Vãn nhìn Khương Nhu mặt mộc, tóc rối tung, mặc quần áo rộng thùng thình, lắc đầu.

“Tao nghe bà ngoại nói anh ta đã 32, quá tuổi thưởng thức gái đẹp, không cần thiết.” Khương Nhu lấy một túi đồ ăn vặt vừa ăn vừa nhét vào miệng Hứa Vãn thưởng cho cô.

“Đã 32? Lớn hơn mày 6 tuổi ha.” Hứa Vãn bị cô nhét đầy miệng, thở dài. “Nhưng mà lớn tuổi cũng tốt. Đàn ông trưởng thành tính cách tốt, biết chăm sóc người khác.”

“Tốt như mày nói vậy thì mày đi xem mắt giùm tao đi.” Khương Nhu phản bác. Cô không có mưu cầu gì, cũng không bao giờ mong muốn sự ổn định, cảm giác ổn định do đàn ông trưởng thành mang lại không hề hấp dẫn cô.

“Mày đùa tao hả? Còn nói bậy thì tự dọn!” Hứa Vãn trợn mắt nhìn cô.

“Đừng mà, chị Vãn, em sai rồi.” Khương Nhu ôm cô cợt nhả, “Nhưng mà nếu mày thích kiểu này thì nếu tao gặp chắc chắn giới thiệu cho mày.”

“Không cần.” Hứa Vãn bẻ tay cô ra.

“Thôi được.”

Khương Nhu không trêu cô nữa, dù gì việc Tống Nham cũng làm Hứa Vãn đau lòng. Nhắc tới tên Tống Nham kia, lần sau cô mà gặp hắn ta phải dạy dỗ hắn một trận.

Đúng lúc này, điện thoại Khương Nhu vang lên, tên hiện trên đó, Lương Thừa.

“Alo.” Khương Nhu nghe máy.

“Tôi ở bãi đậu xe khách sạn của cô, cô xuống đi.” Lương Thừa ấn tai nghe bluetooth, nhìn đồng hồ nói, “Có lẽ cô cần nhanh lên.”

“Được.” Khương Nhu cúp máy, nghĩ anh ta nói nhanh lên nên cũng không trì hoãn, vội vàng ra cửa. Nhớ tới gì đó lại chạy tới trước mặt Hứa Vãn, “Hay là mày xuống với tao?”

“Tao đi xuống với mày làm gì? Không phải mày sợ đó chứ? Không giống phong cách của mày nha…” Hứa Vãn ngạc nhiên.

Khương Nhu muốn nói lại thôi, nài nỉ, “Người khác tao không sợ, chủ yếu là tao sợ tối.”

Khương Nhu sợ bóng tối, ai cũng biết. Ngày thường to gan lớn mật nhưng đến chỗ tối là nhát như chuột, vì vậy chưa bao giờ dám đi nhà ma linh tinh, Hứa Vãn biết.

“Mày sợ tối còn chưa thay đổi ha.” Hứa Vãn bất đắc dĩ buông đồ đạc trong tay xuống.

“Biến, không sợ như hồi xưa.” Khương Nhu cười hì hì đẩy cô đi tới.

Hai người khoác tay chờ thang máy.

16.

Ông trời muốn đối đầu với cô. Đợi nửa ngày thang máy vẫn không lên. Gọi điện thoại hỏi lễ tân thì lễ tân nói thang máy đang sửa chữa?!

Chuyện gì thế này!

Khương Nhu không phải người lề mề chậm chạp, huống hồ Lương Thừa lại đến đưa căn cước cho mình, cô càng ngại để anh đợi lâu.

Cô căng da đầu kéo Hứa Vãn đi thang bộ.

17 tầng!

Hai người thở hồng hộc đi xuống tầng hầm bên dưới.

Ra khỏi hành lang, từ xa đã nhìn thấy chiếc Audi đen đậu ở góc bãi đậu xe.

“Đi đi, tao ở đây chờ mày.” Hứa Vãn đẩy cô ra.

“Được.” Khương Nhu vẫy tay với cô, đi thẳng đến xe kia.

Cô nghĩ anh ta đang ở trong xe quan sát mình nên đi đến hơi mất tự nhiên, kết quả đến gần mới phát hiện anh ta đang cúi đầu ôm máy tính bảng vừa xem ảnh vừa trả lời gì đó, hoàn toàn không nhìn

cô.

Hơ ~ bận rộn vậy?

Khương Nhu giơ tay gõ nhẹ cửa sổ xe.

Lương Thừa nghe tiếng động ngẩng lên, nhìn người ngoài cửa sổ xe, ấn chốt mở hạ kính.

“Anh Lương phải không ạ? Chào anh, tôi là Khương Nhu.” Khương Nhu tự giới thiệu trước, mỉm cười nhẹ, vươn tay ra.

Lương Thừa sửng sốt một giây rồi mới chậm rãi giơ tay phải lên nắm lấy tay cô. Nhưng vừa chạm nhẹ vào cô đã rút tay lại.

!!!

Khương Nhu hơi ngẩn ra, anh ta hiểu nhầm ý mình sao, cô giơ tay để lấy căn cước chứ ai muốn bắt tay với anh ta? Vì vậy cô nhanh chóng rút tay về.

“Chào cô.” Tay Lương Thừa còn ngừng giữa không trung, nghĩ đến gì đó, anh cúi đầu cười cười, rút căn cước trong bóp da ra đưa cho cô, “Của cô.”

“Vâng, cảm ơn ạ.” Khương Nhu nhận căn cước, có phần xấu hổ.

Bình thường thấy anh chàng đẹp trai là cô tự động chuyển sang hệ nói nhiều, trêu đến mấy anh chàng mặt đỏ tai hồng, nhưng bây giờ đối diện với người trên danh nghĩa là đối tượng xem mắt, cô lại thấy dè dặt, cứ cảm thấy quan hệ đó quái quái. Huống hồ mình lại xuống muộn, thực sự rơi vào thế khó.

“Cô với trên ảnh chụp khá khác biệt.” Lương Thừa chủ động nói.

Trước khi xem mắt, ông nội đã cho anh xem ảnh. Trên ảnh cô giống một người nổi tiếng trên mạng, xinh đẹp nhưng anh cảm thấy không phải mẫu người của mình, thế nên cũng không hứng thú mấy việc xem mắt. Anh chỉ xem đó như hoàn thành nỗi khổ tâm của ông cụ, miễn cưỡng đồng ý, nhưng cuối cùng lại cho cô leo cây, cùng ngày hẹn xem mắt anh đi công tác ở nơi khác. Hiện giờ nhìn cô mặt mộc, ăn mặc ở nhà giản dị, cái nhìn của anh về cô thay đổi rất lớn. Huống hồ, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, anh cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy cô chân thật sống động, anh đúng là có ý định muốn hiểu rõ hơn về cô.

“Hả? Ảnh chụp?” Khương Nhu gãi đầu, không lẽ bà ngoại đã đưa cho anh ta mấy bức ảnh bị photoshop quá mức.

Cô xấu hổ moi moi chân xuống đất. “Ảnh đã PTS. ”Bây giờ người đẹp cũng chỉnh ảnh, cô cũng không tránh khỏi. CMN nên trả lời thế nào đây?

“Tôi khuyên cô đừng chỉnh ảnh, hãy cứ là chính mình thôi.” Anh nghiêm túc nói.

Vậy là… khen cô hay chê cô?

Sao một câu bình thường mà cô nghe thấy không thoải mái lắm?

Khương Nhu gãi đầu, “Vậy anh bận việc mình đi. Việc hôm nay cảm ơn anh.” Cô lịch sự giục anh rời đi.

“Vâng, đừng quên thứ bảy.” Anh không có cảm xúc gì nhìn cô, “Thứ bảy nếu muốn tôi chờ, đề nghị nhắn tin trước với tôi.”

Khương Nhu: “…”

Đây là lần đầu tiên cô nghe lời “nhắc nhở ấm áp” như vậy, xấu hổ như bị giáo viên thời trung học dạy dỗ. Thật ra cô cũng muốn gửi tin nhắn nói nhưng nghĩ chỉ vài phút, chắc không đến mức đi. Hơn nữa lúc mới xuống tới, anh ta cũng không để lộ vẻ mất kiên nhẫn hoặc tức giận, cô còn cảm thán tính cách anh ta khá tốt.

“OK.” Khương Nhu không còn gì để nói.

Anh vừa định khởi động xe thì chợt nghĩ đến điều gì đó: “Lẽ ra tôi nên đưa cô lên nhưng tôi còn phải tranh thủ thời gian, chậm một lúc rồi, cô không phiền chứ?”

“Không sao.” Giọng Khương Nhu lãnh đạm, phát hiện thái độ mình quá mức lạnh lùng thì đành chỉ Hứa Vãn ở phía xa. “Tôi xuống cùng bạn, tạm biệt.”

Lương Thừa nhìn thoáng qua bóng người phía xa, cười ngẩng lên nhìn cô, “Sợ tôi ăn thịt cô hay sao phải dẫn bạn theo cùng?”

ĐM sao cần tranh thủ thời gian mà còn nói mãi

thế?



Khương Nhu khó chịu cả người.

“Được rồi, cô chú ý an toàn, cất căn cước cô đi, tôi đi trước.” Lương Thừa ngừng nói đùa, nhấn nút khởi động.

“Vâng.” Khương Nhu thở hắt ra nhẹ nhõm, vẫy tay chào anh ta, quay người đi.

Nhìn theo bóng cô rời đi, anh thu tầm mắt, bẻ lái, xe vòng qua rồi đi ra ngoài.

“Đây là người ông nội giới thiệu cho con?” Một phụ nữ ngồi ghế sau từ nãy giờ không nói lời nào cất tiếng hỏi.

Lương Thừa còn đang nghĩ về gương mặt Khương Nhu, suýt quên ghế sau còn có người. “Vâng.” Anh đáp một tiếng, tiếp tục lái xe.

“Sao lần đầu tiên gặp mặt đã đến trễ, còn ăn mặc tùy tiện vậy, lại đánh rơi căn cước, bê bối.” Người phụ nữ cau mày, giọng lộ vẻ bất mãn. Nhớ đến cô gái vừa này mặc chiếc áo phông rộng, quần short ngắn, mang dép lê khách sạn, tóc cũng bù xù, nào ra dáng vẻ tiểu thư khuê các?

“Bây giờ có cô gái nào đúng giờ đâu.” Lương Thừa mỉm cười. Ngoại trừ việc cô đến trễ, ấn tượng đầu tiên của anh về người xem mắt này không tệ, nhưng mẹ anh thì có ý kiến.

“Tìm bạn gái không phải tìm công chúa, con còn phải hầu hạ cô ta.” Mẹ Lương Thừa sợ anh không vui lại phải giải thích. “Mẹ không phản đối con tìm bạn gái, nhưng con không thể tìm loại con gái khó hầu hạ, đối với sự nghiệp của con hay gia đình đều trăm hại mà không có một lợi.”

“…” Lương Thừa im lặng không nói, mặt bình thản, không rõ cảm xúc.

“Thôi, con đừng phiền mẹ là hay lải nhải.” Mẹ Lương Thừa cảm giác con trai không vui, tận tình khuyên bảo, “Từ nhỏ đến lớn cái gì con cũng giỏi giang hơn người khác, không làm mẹ thất vọng. Việc tìm bạn gái, mẹ tin con cũng không làm mẹ thất vọng.”

“…” Lương Thừa vẫn im lặng không đáp.

“Mẹ sống cả đời, nhìn người rất chính xác. Con gái như vậy không đảm đang.” Mẹ Lương Thừa không nhịn được lại làu bàu. “Tuổi con không còn nhỏ, trước đó những người mẹ sắp xếp cho con xem mắt con lại không thích, con phải cẩn thận, không được thì tìm người tiếp theo, đừng lãng phí thời gian.”

“Để xem sao đã.” Lương Thừa không kiên nhẫn, lại nghĩ đến gì, anh nói, “Sáng mai không cần chuẩn bị bữa sáng cho con.”

“Sao vậy con trai?” Mẹ Lương Thừa quan tâm hỏi.

“Sáng mai con phải đi đến hội trường sớm, không kịp ăn sáng, mẹ tự ăn một mình.”

“Không ăn sáng sao được, sáng mai mẹ dậy sớm đi mua cháo rau con thích.”

“…” Lương Thừa biết không thể nói lại mẹ, đành nói: “Được.”

Người khác đi công tác dẫn trợ lý theo cùng, anh lại dẫn mẹ. Mẹ luôn cảm thấy anh đi công tác bên ngoài một mình, không có bạn gái chăm sóc, không yên tâm việc ăn uống hàng ngày của anh, nên nhất quyết phải đi theo.

Mẹ anh luôn là bà nội trợ, chưa từng đi làm. Gia đình anh xem như giàu có nên từ nhỏ đến lớn, nhiệm vụ chính của mẹ là chăm sóc cuộc sống hàng ngày, việc ăn uống của cha con anh.

Khi còn nhỏ, anh chỉ cần tập trung học hành, những việc khác giao cho mẹ xử lý. Khi lớn anh, anh chỉ cần tập trung sự nghiệp, những việc khác cũng giao cho mẹ xử lý.

Anh giống như sinh vật xuất sắc trời sinh, sự tồn tại của anh chính là mười ngón tay không chạm nước xuân, chỉ cần bản thân ưu tú là đủ. Vì thế cho dù là ở Giang thành hay là đi công tác anh đều dẫn mẹ theo.

Ở Giang thành, mỗi ngày mẹ sẽ giặt quần áo, nấu ăn, thuê người dọn dẹp vệ sinh, chăm lo mọi việc trong cuộc sống cho anh. Khi đi công tác, đặt khách sạn, đặt cơm, giặt quần áo, tất cả những việc vặt vãnh đều giao cho mẹ, anh chỉ phụ trách thăng tiến trong sự nghiệp.

Anh đã quen, quen với kiểu “toàn tâm toàn ý” này.

“Đẹp trai không?” Hứa Vãn hỏi cô.

“Cũng được.” Khương Nhu không có hứng thú, cất căn cước vào túi, đi tắm rửa.

“Vậy sáng mai gặp.” Hứa Vãn chào cô, quay về phòng mình.

Hứa Vãn đi rồi, Khương Nhu vừa đắp mặt nạ vừa xem điện thoại.

Nhìn thấy Lương Thừa nhắn tin “Ngủ ngon”, không hiểu sao cô không muốn trả lời. Cô cũng không trả lời thật, ném điện thoại lên giường.

17.

Khương Nhu quay lại Giang thành, trước tiên là ngủ một giấc mười mấy tiếng đồng hồ.

Khi cô thức dậy thì đã hơn 5 giờ chiều. Cô mở máy tính, click mở weibo, vẫn rất nhiều lời mắng chửi.

Còn weibo Hương Hương lại như thổi hồi kèn thắng lợi, thậm chí còn đăng một video du lịch mới, bắt đầu quảng bá dự án du lịch kia.

Khương Nhu khinh thường nhếch môi cười khẩy.nĐánh bại một người đôi khi không nhất thiết phải phản kích ngay, mà là cứ để cô ta bay lên trời một lúc.

Cô đóng máy tính, đi một vòng tìm đồ ăn. Cuối cùng ôm một quả dưa hấu to đi chân trần lòng vòng trong sân, nghịch điện thoại.

“Tiểu Khương. Cậu Lương Thừa kia có liên lạc với con không?” Bà ngoại ôm mấy túi đồ từ ngoài đi vào, nhìn thấy cô thì hỏi.

“Ờmm…” Khương Nhu chơi chiến thuật có lệ.

Nói thật cô cũng cảm thấy Lương Thừa không tồi, nhưng cô lại không khơi dậy nổi chút hứng thú. Sợ bà ngoại tiếp tục hỏi, cô cũng chỉ đáp qua loa,

không có ý định tiếp tục đề tài.

Bà ngoại lại ôm đồ đi về phía cô, hỏi tiếp, “Bà thấy cậu đó cũng không tệ. Nói năng lễ phép, hỏi số điện thoại của con cũng rất lịch sự. À mà sao

tự dưng cậu ấy lại muốn hỏi xin số điện thoại của con? Không phải hai đứa còn chưa gặp nhau trước đây sao?”

“À, chuyện đó…” Khương Nhu dừng một lát, “Chắc là cảm thấy nên trò chuyện qua wechat trước khi gặp mặt, nếu không khi gặp trực tiếp lại

ngượng.” Cô không muốn kể chuyện mình làm rơi căn cước cho bà ngoại nghe, nói ra phỏng chừng bị bà cằn nhằn cho một trận.

“Ồ, bà không hiểu chuyện tụi trẻ mấy đứa, nhưng bà có thể thấy chàng trai Lương Thừa rất thật tình, nếu không thì cũng không có việc đêm hôm lại nhờ người xin số điện thoại của con. Bây giờ con 25, con gái cứ bay nhảy vậy không nên, dù gì cũng cần lập gia đình, ổn định cuộc sống.”

!!

Sao còn chưa chính thức xem mắt mà đã tính đến chuyện kết hôn rồi?

Đầu Khương Nhu muốn to ra. Vì vậy cô cười tủm tỉm đến gần bà. “Bà ngoại ơi, bà ngoại à.”

“Gì, nói chuyện chính, đừng động tay động chân.”Bà ngoại bị cô kêu tới mặt mày vui vẻ.

“Lấy chồng có gì hay, lỡ con bị bắt nạt rồi sao? Hay là bà ngoại nuôi con cả đời đi, được không?” Khương Nhu ôm bà ngoại làm nũng.

“Nói bậy, ở cùng bà già như bà cả đời gì chứ.”

“Sao không được, trừ khi ngoại nói không cần con, nếu không con ăn vạ ở đây luôn.”

Gương mặt bà đầy ý cười, tuy biết cô cháu gái này không nghiêm túc mà đùa, nhưng vẫn bị cô dỗ dành cười ha ha.

“Bà cũng lười quan tâm con, cứ bày trò cho bà vui.” Bà ngoại bị cô quấn lấy hết cách, không nói chuyện kết hôn sinh con nữa.

Khương Nhu vẫn đang làm nũng, ánh mắt rơi trên mấy túi xách trên tay bà, đột ngột thẳng người dậy.

“Bà ngoại!” Sắc mặt cô nghiêm túc.

“Sao, gì mà ầm ĩ lên vậy?” Bà mắng cô vì bị giật mình.

Khương Nhu giơ tay chỉ mấy cái túi trên tay bà ngoại, mở to mắt, “Bà ngoại, không phải chứ, bà muốn đuổi con đi thì nói thẳng, mua thức ăn chó

cho con ăn?”

Giận ~ Rất giận ~ gần đây cô cứ gặp rắc rối với chó.

“Ăn nói vớ vẩn.” Bà ngoại liếc cô, “Cái này cho chó, ai nói cho con ăn?” Bà cảm thấy mạch não cô cháu mình thật sự lạ lùng.

“Con biết, nhưng nhà mình không có chó.” Khương Nhu cảm thấy mình phản ứng thái quá là vì gặp phải chú chó corgi chân ngắn tên Tiểu Khương kia. Thương tổn không lớn, xúc phạm cực nhiều.

“Không phải nhà mình, là của một chàng trai trẻ.” Bà ngoại giải thích. Nghĩ đến người thanh niên đó, bà muốn kể nhưng lại sợ cháu gái không

hứng thú, nên không nói.

“Chuyện gì vậy? Bà ngoại, sao bà còn giao lưu với giới trẻ? Bà Trương à, tuy là thế kỷ 21 nhưng cũng phải cần có chừng mực nha…”

Chưa dứt lời, không ngoài dự kiến, Khương Nhu bị bà ngoại đuổi đánh khắp sân. Bà mắng cô không biết lớn nhỏ, mồm miệng bô lô ba la, lời đùa cợt gì cũng dám thốt ra.

Mãi đến khi Khương Nhu ngã xuống đất, liên tục xin tha, hơn nữa còn thề thốt với bà ngoại là không nói đùa vậy nữa thì bà ngoại mới nguôi

giận, trừng mắt liếc cô vài lần, không nói nữa, quay vào nhà.

Bà ngoại đang trong bếp nhặt rau nấu cơm tối, Khương Nhu ngứa da lại ôm dưa hấu dựa vào khung cửa, nói: “Bà ngoại, nói thật, sau này có người trẻ tuổi nào muốn làm thân thì bà ngoại đừng mắc mưu nha. Bây giờ lừa đảo toàn là mấy người trẻ tuổi lừa mấy người già. Ban đầu thì ân cần hỏi han, hai ngày ba bữa quan tâm. Sau đó bà tin tưởng rồi thì bắt đầu lo cho sức khỏe của bà, bán mấy thực phẩm chức năng. Nếu mà bán thực phẩm chức năng không công hiệu thì cũng không sao, xem như ăn bột mì không chết người.

Chỉ sợ mấy người bất lương đó lại dụ bà mua bảo hiểm, quản lý tài chính gì gì đó…”

Khương Nhu phổ cập kiến thức kịch bản lừa đảo cho bà ngoại, cô blah blah không ngừng.

Bà ngoại không chịu nổi, ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Người thanh niên kia không phải người xấu. Bà ngoại thấy con mới không giống người tốt, đầu óc toàn chứa gì đâu không.”

!!??

Chà, trúng độc nặng rồi!

Khương Nhu đề cao cảnh giác. Càng nghĩ càng thấy không ổn, sao lúc cô không có nhà thì có người trẻ tuổi đến, cô đi thì lừa bà ngoại quay vòng vòng.

Cô buông dưa hấu xuống, nghĩ ngợi sắp xếp từ ngữ để kéo bà ngoại từ con đường bị lừa quay trở lại.

“Bà ngoại, vậy bà nói con nghe người đó thế nào. Con không nói anh ta là người xấu, con sẽ phân tích công tâm cho bà nghe.”

Bà ngoại không hiểu sao cô cháu gái này lại bướng bỉnh bám lấy người ta như vậy, còn lo bà bị người ta lừa, làm sao giải thích với cô?

Bà buông thức ăn xuông, nghiêm túc nói, “Có một

chàng trai trẻ ở phố cổ này, cậu ấy ít nói, nghe nói đang tìm ai đó. Bà gặp rất nhiều lần, cậu ấy có con chó, mỗi lần đi qua đây đều chạy tới xin ăn, rất ngoan. Chủ nó trông khá nhút nhát, nhìn có vẻ nhỏ hơn con, lịch sự. Sao qua miệng con thì thành người xấu. Con xem tin tức nhiều, nghĩ ai cũng là người xấu.”

Nhỏ hơn cô? Có một con chó? Ít nói? Sao càng có vẻ bí ẩn.

“Tạm thời xem như anh ta không phải người xấu đi, vậy sao chó anh ta cứ chạy tới đây. Bà thấy chưa, anh ta không nói chuyện với bà, bà còn mua thức ăn cho chó anh ta, đây là thả dây dài câu cá lớn.” Khương Nhu càng nghĩ càng thấy không ổn.

“Có thể cậu ấy có người thân ở gần đây, bà ngoại mắt mờ nhưng lòng không mờ, cậu ấy không phải kiểu người xấu, nhìn là biết đứa bé ngoan. Con đừng lo.” Bà ngoại lười giải thích thêm với đứa cháu gái này. Mạch não phụ nữ luôn khác người thường.

“Bà ngoại, bà nói anh ta sống ở phố cổ, sao con chưa từng gặp qua? Phố cổ này lấy đâu ra người trẻ tuổi, toàn là mấy người già thôi mà?” Khương Nhu còn đang làm Sherlock Holmes tra án, chợt thấy hứng thú.

“Haizz, không biết người thân cậu ấy đã rời đi hay qua đời, nhìn rất đáng thương. Con đừng có nghĩ xấu người khác vậy được không? Trên đời này người tốt nhiều hơn người xấu.” Bà ngoại tiếp tục nhặt rau, không có ý định tiếp tục để ý những nghi vấn của cháu gái.

“Bà ngoại, lần sau gặp anh ta nhớ chụp cho con một tấm hình, con kiểm tra xem anh ta có phải lừa đảo trên mạng không!” Khương Nhu thấy hơi

phiền, loại người nào có thể dỗ bà ngoại cô xoay vòng quanh như vậy.

Ánh mắt cô nhìn đống thức ăn cho chó kia, lại tức tối. Còn vị tôm? Vị thịt gà? Vị dâu tây?... đủ loại. Còn tinh tế hơn cả con người.

Đừng để cô tóm được à, gã trai trẻ kia, bị cô tóm được thì cô phải lột mặt nạ anh ta, đưa anh ta đến đồn cảnh sát.

Hừ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.