Ngày hôm sau Khương Nhu thức dậy mấy lần trong trạng thái choáng váng mơ hồ, không thể hoàn toàn tỉnh táo.
Cô mở to mắt, rồi lại nặng nề ngủ tiếp.
Đến khi cô thức dậy hẳn đã là giữa trưa.
Cô cố gắng ngồi dậy, cảm giác xương cốt muốn tan thành từng mảnh.
Giờ phút này cô muốn mắng mấy người trên mạng nói hươu nói vượn, ai nói bác sĩ không được?
Cô đỡ eo, khóc không ra nước mắt. Cũng tại cô tự tìm đường chết, đánh giá thấp khả năng em trai.
Lúc cô thay quần áo xong đi ra sân, cô thấy Lý Tầm đang ung dung đọc sách, vẻ sảng khoái nhẹ nhàng, lần đầu tiên cô ghen tị với sức khỏe của mấy người trẻ tuổi.
Tuổi trẻ thật tốt.
“Không đói sao?” Cô đang định âm thầm đi ngang qua anh vào bếp tìm thứ gì đó ăn thì người như đang tập trung đọc sách bỗng lên tiếng.
“Chút chút.” Khương Nhu gãi đầu.
Lý Tầm đặt sách xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, hàng mày thanh tú hơi cau lại.
“Sao em lại không mang giày?” Lý Tầm đi tới bế cô lên.
“Đói quá không để ý.”Khương Nhu nói thật nhưng lời này vừa nói ra, hai người đều khựng lại, im lặng.
Tai Lý Tầm đỏ bừng.
“Đừng đi chân không, không tốt cho sức khỏe.” Anh đặt cô lên ghế, cúi xuống lấy đôi dép bông màu hồng dưới cầu thang, ngồi xổm xuống mang vào cho cô.
Mang xong, anh véo mắt cá chân cô, như thể còn suy nghĩ gì đó.
Anh ngẩng lên, nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-cua-anh-hoi-ngo-tinh-yeu-trong-phong-nha/2744911/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.