Chương trước
Chương sau
“Phu nhân xuống làm gì?” Lang Trạm hời hợt hỏi một câu, liền dễ dàng tháo dỡ bớt dũng khí mới nổi lên của nàng, nàng nhã nhặn giải thích, “tai vạ là do thiếp gây ra, thiếp phải ra mặt gặp người nhà họ Lí.”  “Ra mặt? Không cần thiết.” Lang Trạm đứng dậy, chỉ chỉ vào nước trà đã nguội ở trên bàn, “nàng tỉnh dậy vẫn chưa uống nước, uống tách này đi, sau đó lại đem thoại bản mà buổi sáng đã xem kể lại cho ta nghe, ta chỉ xem một chút, khá tò mò về kết cục của hai người.”

  “Thế này sao được?”

  “Sao lại không được?” Lang Trạm thản nhiên nhìn qua.

  Nguyễn Anh không nén được thầm nói, ngài ấy cũng quá bá đạo rồi, không thể nghe lời mình một lần sao? Còn muốn nói chút gì đó, Lang Trạm đã đẩy cửa ra ngoài, nàng vội tìm một lí do, “trong phòng nóng, thiếp muốn ra ngoài đi dạo, cũng không được?”

  Lang Trạm lắc đầu, “lúc này sợ là bên ngoài cũng rất nóng.”

  Khí nóng ngoài trời thực sự vẫn chưa tản đi, lí do này không được, Nguyễn Anh cúi đầu nhận thua, “thiếp không đi thì được rồi.”

  Lang Trạm xoay người lại, như là mỉm cười, “biết vâng lời thì tốt.”

  Giọng nói của người nhà họ Lí từ xa lại gần, xem ra là đã vào quán trọ, tiểu nhị ở cầu thang thò người ra, thấy Lang Trạm đi xuống, trượt một cái liền xuống đại sảnh.

  Nguyễn Anh ở trong phòng suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy bất an, nếu như Lang Trạm không kìm hãm được ngọn lửa, xung đột với họ, nàng đi xuống cũng có thể giúp đỡ một chút. Nghĩ như vậy, nàng bèn đẩy cửa đi xuống, trốn ở cầu thang, vươn cái đầu nhỏ nhìn về phía đại sảnh.

  Đại sảnh lúc này ồn ào không thôi, ai cũng không chú ý đến nàng đang trốn ở cầu thang. Nàng thấy Lang Trạm cầm quạt ở trên bàn lên, nhẹ nhàng đung đưa, dáng vẻ trăng thanh gió mát trên người liền hiện ra, tư thế nhàn nhã này của ngài ấy rõ ràng chứng minh một vấn đề, ngài ấy không xem người nhà họ Lí là một gánh nặng.

  Người nhà họ Lí quả nhiên đến một đoàn, vây kín cánh cửa lại, như là sợ người bỏ chạy. Nam nhân trung niên dẫn đầu đoán chừng là phụ thân của Lí Thành, vừa nhìn thấy Lang Trạm liền chửi ầm lên, nước bọt bắn tung tóe, luôn miệng lên án Lang Trạm là tên gian thương từ vùng khác đến làm sao có thể ức hiếp con trai bảo bối của ông ta.


  Lang Trạm trước đó có đi qua vài hàng trà, nói một số chuyện với mấy chủ tiệm, nội dung hiển nhiên bao gồm chàng từ đâu đến, muốn làm gì, chắc hẳn Lí phụ đã biết, tự cho rằng đã thăm dò rõ thân phận của Lang Trạm, bèn ỷ lại vào sự giàu có của mình trực tiếpralệnh chongười xung lên.

  “Người đâu, trói lại giải lên quan cho ta!” Lí phụ vô cùng oai phong, ông ta nói một trận, Lang Trạm ngay cả lời phản bác cũng không nói, chàng lùi về phía sau đưa tay lên, đám người phía sau chộn rộn, “cùng lên.”

  Nguyễn Anh nóng lòng, một chân đã bước ra, lại thấy Lang Trạm tùy ý ngồi xuống, gọi tiểu nhị đến, “trời nóng, cảm phiền quạt một lát.” Hai mắt âm u, thần sắc lạnh lùng, tư thế như là ra lệnh, còn oai phong hơn cả Lí phụ một bậc, tiểu nhị chân mềm nhũn ra, nhận lấy quạt liền ra sức đung đưa, làm cho đám người đối diện tức giận.

  Người nhà họ Lí vốn muốn chơi một thế trận lớn, lúc nãy đã đi khắp nơi hùng hổ, người nào cũng thấm đẫm mồ hôi, lúc này đã nóng đến nổi thở hồng hộc, Lí phụ không đi đâu cả, vừa nghĩ đến vận mệnh của con trai ông ta suýt nữa bị tàn phế, lửa giận của ông ta liền dâng lên cao, lại thấy dáng vẻ của Lang Trạm một chút cũng không đặt ông ta vào mắt, trong lòng lại nén giận, gân xanh trên tay nổi lên, “được lắm, được lắm, một người từ nơi khác đến lại liều lĩnh như vậy, mọi người xem xem, chúng ta không thể để hắn ta ức hiếp được!”

  Lí phụ thật sự là nóng đến hồ đồ, lời như thế cũng có mặt mũi để nói ra, người bên ngoài đông nghịt không sai, họ cũng thật sự là đến xem trò vui, nhưng xem ra vốn không phải là trò cười của Lang Trạm, mà là nhà họ Lí của ông ấy.

  Lí gia là một gia đình giàu có ở Minh Châu, cũng rất có tiếng, nhưng đều là ác danh, Lí Thành không học hành ham mê nữ sắc, ỷ lại vào sự giàu có bắt nạt nam nhân, chiếm đoạt nữ nhân, mấy năm trước còn từng cướp đoạt một cô nương thuần khiết về làm tiểu tiếp, cô nương đó liều chết không theo, đập đầu vào cột tự vẫn, nhưng vì quan hệ giữa nhà họ Lí và quan phủ khá tốt, việc này êm đềm trôi qua.

  Cô nương ấy chết oan, bách tính đều cảm thấy thương xót, tuy ai cũng không dám đối đầu với Lí gia, nhưng trong thâm tâm vẫn có dũng khí để phỉ nhổ, hôm nay Lí Thành gặp xui xẻo lớn, trong lòng mọi người vô cùng vui vẻ, Lí phụ bỗng nhiên quay đầu lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta, cũng không cần nói rõ, các loại ánh mắt nói với ông ta:

  Cái gì gọi là bị ngài ấy ức hiếp? Ngài ấy không ức hiếp chúng tôi.

Cái đích mà ngài ấy nhắm vào là nhà họ Lí các người.

  À, nhà họ Lí các người là loại người gì trong lòng ông không có liệt kê ra?

  Con trai ông đức hạnh gì trong lòng ông không biết?

  Con trai ông vì sao lại bị như thế trong lòng ông không biết?

  Ông nóng đến ngốc rồi sao?

  Ngoài cửa rất yên tĩnh.

  Nhiều ánh mắt lũ lượt kéo đến, đem Lí phụ nhấn chìm trong làn sóng, “các ngươi … … các ngươi … …” Cơ thể loáng một cái, trước mắt tối sầm lại.

  Tính cách Lang Trạm như thế nào, vừa nhìn các thần tử trên triều, ngài ấy đã có thể cân nhắc được người này phải làm gì, càng không cần nói đến biểu tình ghét bỏ rõ ràng như vậy của những người bên ngoài, sau khi biết Lí phụ vạn người ghét, chàng mỉm cười giễu cợt, cũng không nói gì, nhưng nụ cười này, hoàn toàn kích động đến Lí phụ, Lí phụ lung lay một lát, cuối cùng ngã xuống.

  “Lão gia!” Người nhà họ Lí vội kêu lên một tiếng, lần lượt tiến lên, Lang Trạm lúc này mới nói ra một câu, chàng như là đang nhắc nhở một cách thiện ý, “vẫn là nhanh chóng đưa lão gia các ngươi đến tiệm thuốc.”

  Người chứng kiến ở bên ngoài đều kinh ngạc đến nỗi quên cả việc nhường đường, vẫn là người nhà họ Lí thúc giục, mọi người mới ai ya tản ra xung quanh, rời đi một cách hài lòng.

  Một màn này diễn ra quá tự nhiên, lại mười phần vượt ra khỏi dự liệu, Nguyễn Anh sững sờ một lát mới tin tưởng, người nhà họ Lí đến đông như vậy chưa chiếm được tiện nghi ngược lại đã bị chịu thiệt, đang suy nghĩ, tầm nhìn hạ thấp xuống nhìn đến một đôi hài, bỗng nhiên gật đầu, Lang Trạm đang chắp tay sau lưng cúi đầu, nhàn nhã phát biểu một sự thật, “phu nhân không ngoan rồi.”

  Tâm can của Nguyễn Anh thu lại, mượn một lời nói dối, “thiếp ... ... thiếp vừa mới xuống, thật đấy, xin thề, nếu thiếp nói dối ... ...”

  “Đứng dậy.” Lang Trạm bình tĩnh nói.

  Nguyễn Anh vội nhổm người dậy.

  “Về phòng.”

  Nguyễn Anh rảo bước đi lên cầu thang, phát hiện Lang Trạm đi lên cùng, bước chân nhanh hơn, một lát liền về đến phòng.

  Lang Trạm hất cằm về phía phòng trong, “lấy thoại bản ra đây.”

  Nguyễn Anh vào trong phòng, thoại bản vẫn còn một nửa chưa xem xong, , nàng mở ra như đói khát đọc vài dòng, chỉ sợ sau khi đi ra không biết nói thế nào, bên ngoài rất nhanh liền truyền đến tiếng thúc giục của Lang Trạm, “nên ra rồi.”

  Nguyễn Anh hận không thể đập chết mình, bảo mày đề phòng cẩn thận, người nhà họ Lí vừa rời đi mày cũng nên trở về chứ!”

  Ra khỏi phòng, nghe Lang trạm hỏi: “Phu nhân xem xong rồi?” Nàng do dự một lát, lại nói dối, “chưa, vẫn còn một nửa.”

  Lang Trạm ồ một tiếng, “vi phu mới xem đến chương mười, tiếp theo như thế nào, phu nhân nói xem.” Lúc trưa chàng ném xuân cung đồ đi, suy đi nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, với tính cách e lệ rụt rè của Nguyễn Anh chắc chắn không dám xem mấy thứ này, nói không chừng thực sự còn có sách khác, chàng lật gối ra, quả nhiên tìm được một cuốn thoại bản, cầm trong tay ra ngoài xem một lát, Nguyễn Anh đã ngủ rồi, chàng bèn vừa quạt cho Nguyễn Anh, vừa đọc thoại bản, cũng xem như là đọc một ít.

  Nguyễn Anh vừa nghe, tâm trạng hoảng loạn ổn định lại, cuốn thoại bản này tổng cộng bốn mươi chương, ngài ấy đọc đến chương thứ mười, mình kì thực đọc đến chương ba mươi, còn có hai mươi chương có thể kể, bèn vui vẻ mời Lang Trạm ngồi xuống.

  Lang Trạm ngồi xuống, thấy nàng kể một cách hớn hở trong nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên hỏi một câu, “Liễu Tiểu Miêu không vừa ý biểu ca của nàng ta, lại hà tất nhận lễ vật của hắn ta?” Liễu Tiểu Miêu à tên của nhân vật nữ chính trong thoại bản.

  “Không phải,” Nguyễn Anh nghĩ cũng không nghĩ liền vô thức phủ nhận, “Liễu Tiểu Miêu không nhận, nàng ta bảo a hoàn trả lại, ở chương này đấy, này, chàng xem.” Giở đến chương ba mươi lăm đang muốn đưa qua, tay bỗng nhiên ngừng lại, tiếng hừ lạnh của Lang Trạm liền truyền đến, “phu nhân nói mình chỉ xem một nửa, vậy làm sao ngay cả sự việc phía sau cũng biết rõ ràng như thế?”

  Nguyễn Anh: “... ...”

  Lang Trạm thật sự có hơi giận, không đợi Nguyễn Anh giải thích gì, sắc mặt liền chuyển lạnh, “phu nhân thật không ngoan!”

  Nguyễn Anh kì thực cũng không có gì hay ho để giải thích, biết bản thân làm sai, lời nói dối đã bị vạch trần, có nói thêm gì cũng không thay đổi được sự thật đã định, dứt khoát kìm nén sợ hãi ngồi xuống.

  Thấy nàng không nói, cơn giận của Lang Trạm lại tăng thêm, vỗ mạnh bàn, “nói chuyện!”

  Người Nguyễn Anh run lên, bị dọa cho vừa mở miệng liền mang theo chút nghẹn ngào, “thiếp sai rồi, thiếp không nên lo lắng cho chàng, không nên chạy xuống, không nên nói dối với chàng, thật ra sách này thiếp đọc gần xong rồi, Liễu Tiểu Miêu thật sự không thích biểu ca của mình, vì biểu ca của nàng ấy quá bá đạo, trong ngoài điều quản nàng ấy, nàng ấy làm gì điều phải được sự đồng ý của biểu ca ... ...”

  Nàng nói một cách khó khăn, không phát hiện ra biểu cảm bỗng nhiên ngơ ngác của Lang Trạm, có thể là thật sự sợ hãi, nàng có chút nói năng lộn xộn, “thiếp cũng cảm thấy biểu ca không tốt, không tốt, không tốt, thật sự không tốt, ngay cả ăn cơm cũng quản thúc Liễu Tiểu Miêu, vô … … vô lại … …”

Lang Trạm: “… …”

  Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.