Qua một khoảng thời gian bỗng nhiên lãnh đạm nói chuyện, mãi cho đến trước Trung Thu, thái độ của Thiệu Chuẩn đối với Khang Kế thực sự biến thành bạn học bình thường, vừa không quá thân mật, cũng sẽ không cố ý lảng tránh. Dường như sự quan tâm đặc biệt, bầu không khí đặc biệt của buổi sáng ngày đó, chẳng qua là Khang Kế ảo giác mà thôi. Nếu không phải thư hồi âm của Thiệu Chuẩn trước sau như một vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng biểu đạt quan tâm nhiệt tình, Khang Kế sẽ nghĩ rằng Thiệu Chuẩn đã biết hết rồi, may mắn không có. Khang Kế thầm cảm thấy may mắn, đồng thời, lại có một chút nho nhỏ không cam lòng.
Trung Thu, trường học cho nghỉ nửa ngày. Khang Kế vừa về nhà đã bị mẹ và em gái chộp tới làm cu li, nguyên nhân chính là em gái nói không thích ăn bánh Trung Thu bán sẵn, muốn tự mình làm. Vì thế, hai phụ nữ nhà họ Khang dư thừa sức sáng tạo và nhiệt tình vung tay múa chân phía sau Khang Kế, Khang Kế một phen sung sướng, nhào bột, làm nhân, bánh nướng áp chảo. Nhìn thấy thành phẩm và vẻ mặt như con mèo tham ăn của em gái, đều làm cho người ta có cảm giác thành tựu.
Mẹ Khang cười tủm tỉm nhìn thấy anh em hòa thuận như vậy cũng quyết tâm bắt hai đứa ở nhà, còn mình ra ngoài bán cá với chồng. Khang Hồng ăn no xong cũng hiểu được hoạt động kế tiếp không thú vị, đem phòng bếp giao cho anh hai, còn cô nhóc thì chạy ra ngoài chơi.
Một mình Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tinh-2/1024164/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.