Chương trước
Chương sau
Lúc tiệc rượu tan, Địch Hạo Huy nói mình còn phải tiếp vài vị bằng hữu nữa nên cố ý lánh về phía sau.

Tăng Nghị qua để cáo biệt:

- Sau khi tôi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, sẽ gọi cho anh sau!

Địch Hạo Huy gật gật đầu:

- Mấy ngày này tôi cũng có thời gian rảnh!

Nói xong, nhìn mọi người rời đi, cậu ta mới nghiêng người đi tới khoảng sân bên cạnh..

Sáng ngày thứ hai, Tăng Nghị ăn qua chút bữa sáng xong, liền cùng với Từ Lực chọn lấy mấy thứ quà lễ để lên trên xe, sau đó chờ điện thoại của Mạnh Quần Sinh. Tối hôm qua hai người đã đã hẹn là hôm nay sẽ tới biệt thự Tây Uyển thăm hỏi Kiều lão__ Kiều Văn Đức.

Chín giờ sáng, Mạnh Quần Sinh gọi điện thoại tới:

-Tăng Nghị, hôm nay có lẽ không đi Tây Uyển được rồi! Vừa rồi tôi có liên lạc với chủ nhiệm Tần mới biết Kiều lão hôm qua đã đi sông Đới nghỉ mát mấy ngày hè, có lẽ thời gian này ông ấy sẽ ở lại bên đó.

Tăng Nghị liền đáp:

- Vậy lần sau đi cũng được! Tôi cũng đã chuẩn bị ít đồ sang cho Kiều lão, lúc nào Mạnh đại ca đi chắc phải nhờ anh mang qua rồi. Cũng không biết lúc nào mới lại đến thủ đô, có gì Mạnh đại ca chuyển tới thay tôi nhé.

-Được!

Mạnh Quần Sinh nhanh chóng đồng ý:

- Thật là, không có dịp cùng đi rồi. Cậu có việc khác, cứ đi làm trước đi, có gì cần tôi giúp đỡ, cứ nói, đừng khách khí!

-Cảm ơn Mạnh đại ca!

Tăng Nghị cười, nói thêm với Mạnh Quần Sinh vài câu khách khí, liền cúp điện thoại.

Sau khi nhận được điện thoại, Tăng Nghị liền gọi cho Địch Hạo Huy, sau đó đem số lễ vật trên xe xuống lại cho một loạt lễ vật khác lên. Có đều số lượng của số lễ vật mới đưa lên xe rõ ràng nhều hơn so với số đưa cho Kiều lão. Điều này chứng tỏ Tăng Nghị hoàn toàn không hiểu rõ vị có tên Long Thanh Tuyền mà hắn sắp gặp, chỉ là Lễ nhiều người không trách, chiến thuật du kích, chứ không giống khi tới chỗ Phương lão, Kiều lão, phải chuẩn bị lễ vật gì trong lòng Tăng Nghị hiểu rất rõ.

Địch Hạo Huy rất nhanh, không đến hai phút, đã gọi điện thoại lại:

- Tôi đã hỏi được, Long Thanh Tuyền hôm nay ở nhà nghỉ, chúng ta cứ trực tiếp qua. Địa chỉ là Thiên Hòa viên, một lát nữa sẽ gặp anh ở đó nhé!

-Được! Giờ tôi sẽ qua đó ngay.

- Tăng Nghị vừa nói, vừa quay ra Từ Lực nói địa chỉ:

-Thiên Hòa viên!

Từ Lực lập tức đi nhanh ra ngoài, khởi động xe trước, đợi Tăng Nghị lên xe, liền phóng đi.

Thiên Hòa viên cách biệt thự Tây Uyển không xa, đứng từ xa có thể nhìn thấy Tây Uyển. Hai khu này, cả hai đều là những khuôn viên được xây dựng khá kiên cố. Từ bên ngoài nhìn vào, rất khó nhìn được vào bên trong, chỉ thấy bên trong cây cố xanh um, tươi tốt, cây cổ thụ tán lá rộng, đàn chim bay ra từ trong rừng cây, bay thẳng đến chân trời.

Những khu nhà trong Thiên Hòa viên, phần lớn đều là lãnh đạo trung tâm của Các bộ và Ủy ban trung ương, tiến vào trong gần như đều là cùng một bậc. Ở thủ đô dân chúng luôn cho rằng Thiên Hòa viên rất có đẳng cấp.

Lúc Tăng Nghị đến đã thấy xe của Địch Hạo Huy đứng ở cửa trạm gác. Tăng Nghị liền bảo Từ Lực dừng xe.

Xe dừng hẳn, liền thấy Địch Hạo Huy xuống xe cười nói:

- Tốc độ rất nhanh, tôi dùng xe quân đội cũng chỉ nhanh hơn cậu nửa phút!.

Đây chỉ là câu nói đùa với Tăng Nghị, ý là Tăng Nghị rất bức thiết muốn gặp nhạc phụ đại nhân.

Tăng Nghị cũng không có để bụng:

- Hôm nay không phải là ngày nghỉ, sao Tổng cục trưởng Long lại ở nhà?

Địch Hạo Huy vừa nghe xong liền cười lớn:

- Không nghĩ cậu may mắn, luôn gặp được chuyện tốt như vậy. Tổng cục trưởng Long lần này không phải sinh bệnh chờ anh đến chữa đấy chứ?

Tăng Nghị mỉm cười, thầm nghĩ thực là như thế này đúng là muốn chế giễu rồi. Đáng tiếc mình cũng không thể mong người khác bị bệnh được. Mà cho dù thực sự ngã bệnh, Long gia khắc có thầy thuốc, sẽ không đến phần mình.

Địch Hạo Huy liền giải thích:

- Tổng cục trưởng Long công tác đã nhiều năm rồi, từ tháng trước, cơ bản đã về hưu. Rảnh rỗi thì ở nhà, chỉ chờ cấp trên chọn được người mới tiếp nhận chức vụ, ông ta sẽ chính thức về hưu. Đừng nghĩ Tổng cục trưởng Long không hiểu các lĩnh vực khác, ở phương diện quyền lực này, ông ấy rất có tầm nhìn. Nghe nói lần này ông ấy sẽ rút toàn bộ luôn, chuẩn bị nghỉ ngơi thật rồi, không định đến một nha môn thứ hai nào.

Tăng Nghị cười cười, lời này của Địch Hạo Huy là nói ngược rồi. Cha của Long Mỹ Tâm nếu thực sự có tầm nhìn sáng suốt trong chuyện quyền lực, Long Mỹ Tâm cũng sẽ không bị cấm, mình cũng sẽ không phải đặc biệt chạy đến Thiên Hòa Viên này. Lần này chuyện ông ta rút lui hoàn toàn, sợ chỉ là bề ngoài thôi, là muốn nhường đường đi cho những người khác trong Long gia!

Địch Hạo Huy đứng hút một điếu thuốc, nói:

- Giờ sẽ vào như thế nào? Cậu có kế hoạch gì không? Trực tiếp đưa cậu vào, tôi sợ với cái tính tình nóng nảy của Tổng cục trưởng Long sẽ gọi cảnh vệ lôi cậu ra mất.

Tăng Nghị gật gật đầu:

- Vậy anh đi vào trước, giúp tôi nói trước một tiếng!

Địch Hạo Huy giẫm lên tàn thuốc, nói:

- Được, tôi vào trước xem thế nào, cậu chờ tin tức của tôi!

Nói xong, Địch Hạo Huy quay lên xe, vừa nhấn ga, đã đến cửa Thiên Hòa viên, hạ cửa sổ để lộ ra giấy chứng nhận, vệ binh liền cho y đi vào.

Vì là Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm, nếu đổi là người khác, Địch Hạo Huy tuyệt đối sẽ không giúp làm mấy chuyện này.

Ở cửa đợi có nửa tiếng sau, xe của Địch Hạo Huy liền đi ra. Xe dừng lại, đã thấy sắc mặt Địch Hạo Huy có vẻ không tốt đi xuống.

-Có vẻ tình hình không được tốt.

Tăng Nghị hỏi.

Địch Hạo Huy gật đầu, tức giận đập lên cửa kính xe:

-Đến tôi cũng bị đuổi ra ngoài!

Tăng Nghị thở dài:

- Liên lụy đến anh rồi!

Địch Hạo Huy tức giận cũng không phải bị đuổi ra. Dù gì y cũng chỉ là vãn bối, bị đuổi ra ngoài cũng không sao. Chẳng qua là cảm thấy cha của Long Mỹ Tâm rất bảo thủ, giờ là thời đại nào rồi, còn muốn làm bộ! Hơn nữa, rõ ràng Long Thanh Tuyền ông ta chẳng phải muốn rút lui hoàn toàn rồi sao, không có khả năng tiến thêm một bước nữa rồi, sao phải gắt gao trói buộc tiền đồ của Long Mỹ Tâm. Địch Hạo Huy lại rút ra một điếu thuốc, trầm giọng hỏi:

- Anh nói xem, bây giờ phải làm sao?

- Đợi!

Tăng Nghị cau mày, trước khi đến đây hắn cũng đã nghĩ đến sẽ có kết cục như thế này rồi:

- Tôi sẽ đợi ở ngay đây cho đến khi ông ấy đồng ý gặp tôi mới thôi!

Địch Hạo Huy sửng sốt muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi, đứng ở một bên yên lặng hút thuốc. Trừ việc đợi, y cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Y hiện đang rầu rĩ nghĩ ông cụ nhà mình không biết có giống cha của Long Mỹ Tâm hay không!

Trong chuyện này, trừ khi là Địch lão gia chịu ra mặt, nếu không ai đi nói cũng vô dụng. Lúc trước, vợ chồng Phương Nam Quốc tự mình đến nhà còn phải thất vọng, đừng nói gì đến một vãn bối như Địch Hạo Huy.

Chuyện này, trong lòng Địch Hạo Huy cũng hiểu rõ, chỉ có điều những nhân vật trong thế hệ trước, ngoại trừ cha của Long lão ra, ai dám nhúng tay vào việc hôn nhân đại sự của vãn bối trong Long gia. Anh có thể quản trời, quản đất, quản con của mình chứ không thể quản đến chuyện con cái nhà người khác.

Tăng Nghị đi tới cửa trạm gác, lấy ra giấy chứng nhận, nói rõ mục đích đến. Cảnh vệ giúp Tăng Nghị thông báo một tiếng, còn Tăng Nghị chờ tin tức ở cửa.

Đợi một lát đã đến chiều tà, sắc trời hoàng hôn! Địch Hạo Huy đã cùng Tăng Nghị đợi hơn hai giờ. Trong lúc nhận được một cú điện thoại, y mới cáo từ rời khỏi.

Từ Lực đứng ở phía sau Tăng Nghị, nhìn cửa vào được vệ binh gác nghiêm ngặt, lại nhìn lên sắc trời một chút, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp. Cậu ta ở cùng Tăng Nghị đã lâu rồi, nói thật, cậu ta cũng chưa bao giờ thấy Tăng Nghị cũng có lúc như thế này. Dù là chuyện lớn hơn nữa, sóng gió lớn hơn nữa, Tăng Nghị cũng có thể thong dong ứng phó, cho dù là đối mặt với loại người như Tôn Văn Kiệt, Tần Lương Tín, Tăng Nghị cũng chưa từng chịu qua sự quẫn bách như bây giờ.

Ở trong mắt Từ Lực, Tăng Nghị là một người thông minh, người mà trong bất kì tình huống nào cũng có hàng nghìn hàng vạn thượng sách hay. Trên thế gian này, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó Tăng Nghị. Nhưng hôm nay, Tăng Nghị không ngờ không hề suy tính gì, cũng không có kế sách nào, cứ đứng bên ngoài Thiên Hòa viên như vậy, đợi suốt một ngày.

Người trong Long gia bị mù hết rồi!

Từ Lực nắm chặt tay, hận không thể trực tiếp một cước đá văng cửa chính nhà Long gia, để cho đối phương sáng mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, Tăng Nghị có điểm nào không xứng với thiên kim nhà Long gia!

Bầu trời chậm rãi biến thành màu đen, cảnh vật trong vườn đều nhìn không rõ nữa rồi, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng ngẫu nhiên le lói từ bên trong, cùng với ánh sáng phát ra từ cửa trạm gác.

- Ông chủ!

Từ Lực hô lên một tiếng, lần này hắn thực sự bực mình. Đã đứng một ngày liền rồi, dù sao cũng phải ăn cơm nghỉ ngơi chứ!

Từ Lực và các nhân viên của Ban quản lý rất giống nhau, đi ra bên ngoài, thích gọi Tăng Nghị là ông chủ.

Tăng Nghị nhìn xa về phía Thiên Hòa viên, tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cũng không khỏi thở dài, hắn biết cha của Long Mỹ Tâm hôm nay không muốn gặp mình:

-Về thôi!

Trên mặt Từ Lực lúc này mới thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ sớm nên như vậy mới đúng. Cậu ta lập tức mở cửa xe để Tăng Nghị lên xe.

Lên xe, Tăng Nghị nói:

- Ngày mai cậu không cần đi theo tôi tới đây!

Ý của Tăng Nghị là ngày mai vẫn muốn chuẩn bị tới nơi này. Từ Lực lúc này liền rối rít, cậu sao có thể đồng ý được. Bình thường ở Nam Giang, Tăng Nghị đi thăm hỏi ông chủ lớn ở Tỉnh ủy, cũng sẽ được đáp lễ tử tế. Dù là gặp ai, cũng phải khách khí với Tăng Nghị vài phần. Sao lại phải ngày ngày cố đến để gặp được lão già sắp nghỉ hưu Long Thanh Tuyền kia chứ.

- Ông chủ, tôi nói một câu có lẽ không nên nói. Con cóc ba cái chân thì khó tìm, con người có hai chân còn khó tìm hơn!

Từ Lực là muốn ngăn cản Tăng Nghị ngày mai đừng đến để bị khinh bỉ nữa.

Tăng Nghị khoát tay áo, Từ Lực là một người bình thường trầm mặc ít nói, rất ít mở miệng nói chuyện. Hầu như đều là dùng một động tác, hay một ánh mắt để diễn tả ý của mình. Hôm nay không ngờ đã chịu mở miệng nói, tuy rằng lời này thật không dễ nghe, thậm chí là hơi khó nghe, nhưng Tăng Nghị hiểu ý tốt của Từ Lực, cho nên Tăng Nghị cũng cũng không ngại, chỉ lặng lẽ nói:

- Tôi tự có dự liệu!

Nói xong, liền cất bước lên xe.

Từ Lực có vẻ bực mình, đóng lại cửa xe, xoay người ngồi ở ghế lái.

Sáng ngày thứ hai, Tăng Nghị lại đến cửa Thiên Hòa viên, đưa thẻ công tác, nói rõ mục đích đến, sau đó lại đứng ở cửa chờ truyền gọi. Đợi một ngày tiếp, Long Thanh Tuyền có vẻ quyết tâm không có ý định gặp Tăng Nghị này dù chỉ một lần.

Ngày thứ ba cũng như thế, vẫn đứng đến sắc trời gần hoàng hôn, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Từ Lực lúc này mở ra xe, lấy từ bên trong một lọ nước đá đưa cho Tăng Nghị. Cậu ta không ngăn cản được Tăng Nghị, đành phải ở phía sau nghĩ cách.

Tăng Nghị đứng ở đó uống nước liền thấy một chiếc Audi màu đen chạy rất nhanh qua trước mặt. Vệ binh canh gác ngoài cổng của Thiên Hòa viên nhất loạt cúi chào, không có bất cứ động tác nào cản trở.

Kỳ quái là, xe đi tới cửa rồi nhưng lại dừng lại. Từ trên xe, một vị ba mươi tuổi, trông còn khá trẻ bước xuống bước nhanh tới chào hỏi Tăng Nghị:

- Xin hỏi, cậu là đồng chí Tăng Nghị của tỉnh Nam Giang phải không?.

Tăng Nghị gật đầu đáp:

- Vâng! Là tôi!

Người nọ liền đưa tay chỉ về hướng chiếc Audi màu đen, nói:

- Sếp của tôi muốn gặp cậu, mời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.