Chương trước
Chương sau
Bước về trước hai bước, Tăng Nghị ngồi đối diện với Tiếu Tiếu, hắn nhìn Tiếu Tiếu thật kỹ thần sắc của cô. Sau đó trên mặt hắn xuất hiện vẻ mặt vui mừng, nghiêng đầu hỏi Địch Hạo Huy;

- Hai người có rồi sao?

Lần này Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu nhìn nhau, có vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ ánh mắt của Tăng Nghị quả lợi hại vô cùng, chỉ cần nhìn qua như vậy mà biết được.

Địch Hạo Huy cầm chặt chén trà trên tay, thản nhiên nói:

- Anh đã nhìn ra?

- Đây là nghề cũ thôi, Ông cụ biết chuyện này không?

Tăng Nghị hỏi.

Địch Hạo Huy lắc đầu, sau đó đặt chén trà xuống:

- Anh nói xem, anh cũng hiểu ông cụ rất rõ, nếu cụ biết chuyện này sẽ phản ứng thế nào?

Tiếu Tiếu nghe hỏi thế cũng nhìn chăm chăm vào Tăng Nghị, vẻ mặt có vẻ vô cùng khẩn trương, hai cánh tay nắm chặt lại với nhau, các ngón tay đều đỏ cả.

Câu hỏi này có vẻ làm khó Tăng Nghị rồi, hắn đưa tay lên mũi nhẹ nhàng vuốt hai cái nói:

- Vậy anh định thế nào?

Địch Hạo Huy liền nhìn về phía Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu có vẻ rất hồi hộp dù trên mặt cô đang mỉm cười, nhưng cả người cô không kìm được có chút run rẩy. Cô muốn biết suy tính của Địch Hạo Huy nhưng lại sợ hãi khi nghe. Địch Hạo Huy nhìn không chớp mắt cuối cùng cũng chớp một cái nói:

- Anh cũng biết tôi thật sự không biết tính sao cả, tôi cũng chẳng biết nói gì bây giờ, anh giúp tôi nghĩ cách đi.

Có những lời nói này Tăng Nghị có thể dễ dàng xử lý rồi, kỳ thật hắn cũng đoán được Địch Hạo Huy cũng sẽ nói như vậy. Đối với địa vị của Địch Hạo Huy mà nói, có nhiều tình nhân đối với anh ta không là vấn đề gì cả nhưng không bao giờ để người tình của mình bắt được nhược điểm của mình. Lại còn không phải loại người muốn giấu diếm con riêng. Có nhiều người mỗi khi âu yếm nhau đều bắt buộc tình nhân uống thuốc tránh thai ngay trước mặt mình mới an tâm được.

Địch Hạo Huy cũng không phải là một tên khờ khạo, cũng không giống loại người như Tôn Dực ăn chơi lêu lổng phạm phải nhiều sai lầm. Đương nhiên Địch Hạo Huy không muốn phạm phải sai lầm như lúc này. Điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất mà thôi, có thể Địch Hạo Huy cố ý làm chuyện này với Tiếu Tiếu.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tuy rằng Địch Hạo Huy trước kia ít khi nói đến vấn đề này nhưng giờ lại nói một cách tự nhiên, nhưng anh ấy vẫn là một con người coi trọng tình nghĩa.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:

- Ông cụ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, dấu giếm không phải là biện pháp tốt, tôi nghĩ anh nên về nói thật đi.

Địch Hạo Huy khẽ chau mày, nếu mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy thì có gì đáng lo ngại đâu. Địch Hạo Huy không phải là người không có trách nhiệm, cũng không phải là không muốn về để thông báo cho ông cụ biết. Chỉ có điều tính khí của ông cụ vô cùng khó chịu, dù là đối với người có chức vụ lớn đừng nói chi là hắn. Như Phó Tổng giám đốc Địch Vạn Lâm, khi nói chuyện cùng ông cụ cũng vô cùng cẩn thận.

Trước khi chưa cân nhắc rõ ràng lợi và hại, Địch Hạo Huy sẽ không dễ dàng báo với ông cụ, vì anh ta không biết ông sẽ có phản ứng thế nào khi biết chuyện này, anh ta sẽ phải cân nhắc kĩ mọi chuyện.

Tăng Nghị nghe Địch Hạo Huy nói xong liền nói:

- Nếu anh không tiện, tôi có thể giúp anh thăm dò ý ông cụ trước.

Tăng Nghị trong lòng biết rất rõ, có một số việc đối với Địch Hạo Huy mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng có một số việc, hắn ta ra mặt thì lại dễ dàng hơn Địch Hạo Huy rất nhiều.

- Anh chắc chứ?

Địch Hạo Huy hỏi.

- Không dám chắc là thuận lợi cả nhưng so với tình huống này bảo đảm không tệ hơn.

Tăng Nghị vỗ vỗ vào vai Địch Hạo Huy một cái nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Chuyện này mà Tăng Nghị ra mặt là tốt rồi, có hắn ta đứng giữa thì mọi chuyện còn có thể cứu vãn được. Nếu Địch Hạo Huy tự mình đi nói, một khi ông cụ phản đối sẽ làm mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất.

Địch Hạo Huy biết Tăng Nghị không phải dễ dàng đồng ý, nếu hắn dám nói sẽ thực hiện chuyện này mà làm cho tình huống không tệ hơn có nghĩa là đã nắm chút phần thắng. Địch Hạo Huy vỗ nhẹ vào vai Tăng Nghị một cái nói:

- Vậy tôi chờ tin tức của anh.

- Khi trở về nhất định tôi sẽ làm chuyện này.

Tăng Nghị nói câu này lại nhìn Tiếu Tiếu cười một cái, Tiếu Tiếu không nghi ngờ gì. Cô thật sự may mắn khi gặp Địch Hạo Huy. Tuy rằng Địch Hạo Huy là con nhà quan nhưng trên người không có thói hư tật xấu nào cả. Nếu là Thường Tuấn Long hay Tôn Dực thì cuộc đời Tiếu Tiếu xem như thê thảm rồi. Loại người như bọn chúng là không có chút tình nghĩa nào cả mà chỉ xem lợi ích bản thân là trên hết.

Tiếu Tiếu nhìn Tăng Nghị với ánh mắt cảm kích vô cùng, trong lòng cô hiểu rõ nếu là người khác nhất định không giúp chuyện này vì nó thuộc chuyện riêng tư của Địch gia. Hơn nữa chuyện này không biết tốt hay xấu, người ngoài nhúng tay vào thật sự là điều không nên. Dù là kết quả thế nào Địch Hạo Huy nhất định không có bất kì phiền toái nào nhưng nếu chuyện không suôn sẻ Tăng Nghị sẽ là người bị đàm tiếu.

Dù trong tâm trí Tăng Nghị cũng biết chuyện này không dễ thực hiện chút nào, chỉ có điều Tiếu Tiếu có mang cùng Địch Hạo Huy, Địch Hạo Huy cũng không hề giấu giếm Tăng Nghị. Điều này chứng tỏ anh ta xem Tăng Nghị như anh em trong nhà, cho nên Tăng Nghị dù có khó khăn thế nào cũng phải thử một chút, tuy chuyện này đối với Địch Hạo Huy không có bất kỳ thuận lợi nào cả.

Hơn nữa Địch Hạo Huy cũng chỉ có thể dựa vào Tăng Nghị. Tình huống nhà Địch gia vô cùng đặc biệt, bên ngoài con cháu rất đông nhưng chỉ có Địch Hạo Huy mới là cháu đích tôn. Khi gặp chuyện như vầy lẽ ra anh ta nên tìm Trưởng bối Địch Vạn Lâm nhờ ông ta ra mặt là tốt nhất, nhưng Địch Hạo Huy lại không thể nào mở miệng nhờ Địch Vạn Lâm được, chuyện này có thể nhanh chóng không còn là bí mật nữa.

Ngoài ra, Tăng Nghị sở dĩ đồng ý giúp chuyện này cũng vì quá xúc động. Hắn ta và Địch Hạo Huy anh không ra anh, em không ra em, Địch Hạo Huy còn có chính mình hỗ trợ nhưng hắn thì hắn không biết tìm ai hỗ trợ cả.

Tăng Nghị không lo lắng Địch lão sẽ đối xử với hắn như thế nào, Địch gia thiếu hắn một đại ân tình, nếu chuyện không thành nhiều lắm là Địch lão không cho hắn lui tới nữa, nhưng hắn nhất định phải làm một người thầy lang tốt mới được.

- Không phải anh nói hai ngày nữa mới đến Thủ đô sao, sao lại đến trước rồi?

Địch Hạo Huy hỏi.

Tăng Nghị cũng không giấu giếm gì cả, hắn ta lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn kỳ quái ra đưa cho Tăng Nghị nói:

- Cậu xem cái này đi.

Địch Hạo Huy cầm lên đọc tin nhắn, phản ứng của anh ta cũng giống Tăng Nghị

- Là của Mỹ Tâm sao?

Tăng Nghị lắc đầu nói:

- Không rõ lắm, điện trở lại nhưng không ai bốc máy cả.

Địch Hạo Huy nói tiếp:

- Tôi cũng đáng trách thật, mấy ngày nay suy nghĩ sứt đầu mẻ trán nên quên chú ý đến chuyện Mỹ Tâm. Mỹ Tâm ra nước ngoài mấy hôm nay rồi, tôi cũng vừa mới biết tin này, tin này gửi cho anh lúc nào?

Tăng Nghị nói:

- Hôm kia.

Hôm kia là đúng rồi, rất có thể là Mỹ Tâm gửi.

Địch Hạo Huy nói hắn quên chú ý đến chuyện của Mỹ Tâm nhưng thật ra Long Mỹ Tâm lần này ra nước ngoài, Long gia không cho Địch Hạo Huy biết nên Địch Hạo Huy không thể nào biết được. Nhưng dù có thế nào Địch Hạo Huy trong lòng cũng có chút xấu hổ, cảm thấy có tội.

Tăng Nghị im lặng, trước khi Long Mỹ Tâm ra nước ngoài có gửi đi một tin nhắn như vậy. Điều này đã nói rõ không phải cô muốn Tăng Nghị kiên trì mà chính cô sẽ kiên trì.

Im lặng thât lâu, Tăng Nghị nói:

- Có chuyện tôi cần cậu giúp.

- Anh nói đi

Địch Hạo Huy nói.

- Tôi muốn đến nhà họ Long một chuyến.

Tăng Nghị nói.

Địch Hạo Huy có chút giật mình, tuy nhiên một lát sau mỉm cười nói:

- Anh giải quyết chuyện của tôi, tôi sẽ cùng đi với anh chuyến này. Chỉ có điều tồi hiểu rất rõ Long Thanh Tuyền, hy vọng không có gì lớn xảy ra.

Tăng Nghị nếu đã quyết định như thế thì dù kết quả thế nào hắn cũng đi Long gia một chuyến, lập tức đứng lên nói:

- Vậy chúng ta sẽ liên lạc nhau sau, tôi phải qua bên kia, có mọi người đang đợi.

Địch Hạo Huy cũng đứng lên nói:

- Tôi đi cùng với anh.

- Em sẽ ở đây chờ anh.

Tiếu Tiếu lúc này mới nói.

Địch Hạo Huy gật gật đầu, đi theo Tăng Nghị ra ngoài, lúc trước anh ta nói không tiện là vì Tiếu Tiếu. Hai ngày nay Tiếu Tiếu đột nhiên nôn ói, hắn mới biết Tiếu Tiếu mang thai vì thế không tiện mang cô ấy qua kia. Nếu để mọi người nhìn thấy sẽ tâu lại với ông cụ nên có muốn giấu giếm cũng không giấu giếm được.

Mọi người trong bàn thấy Tăng Nghị quay lại còn dẫn theo Địch Hạo Huy, liền gọi nhân viên phục vụ mang thêm rượu ra.

Địch Hạo Huy ngăn mọi người lại nói:

- Không cần khách sáo làm gì, tôi đã ăn rồi, tôi chỉ đến uống hai chén rượu, cho thêm cái chén nữa là được.

Mọi người nghe vậy, liền biết lời đồn quả không sai chút nào cả, Địch Hạo Huy và Tăng Nghị quả nhiên vô cùng thân thiết, cho nên cứ theo lời của Địch Hạo Huy, mang cho y thêm cái chén, đôi đũa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.