Chương trước
Chương sau
Trần Long mới sáng sớm đến phân cục Thiên Phủ, khi đẩy cửa phòng làm việc vào thì đã nhìn thấy Cục trưởng Mã Kim Hữu ngồi bên trong, bên cạnh còn có vài vị cán bộ vẻ mặt hiện lên vô cùng nghiêm túc.

- Trần Long, đây là các vị Lãnh đạo Ban chính trị Thành phố tìm anh để hỏi rõ vài chuyện.

Mã Kim Hữu chỉ giới thiệu đơn giản hai câu nhưng lại không dùng từ “ Đồng chí “ mà gọi thẳng tên “ Trần Long “.

Trần Long lấy mũ xuống, rồi treo áo khoác nơi móc trên tường, vừa gãi đầu nói dứt khoát vừa:

- Có gì nói đi.

Anh ta biết sớm muộn gì cũng có chuyện như vậy xảy ra.

- Lưu Quý Kiệt ở đồn công an Nhị Mã Lộ, anh có quen không?

Người của Ban Chính trị mở biên bản ra ghi chép, mặt lạnh lùng nhìn Trần Long.

- Quen.

Trần Long gật đầu nói:

- Tôi ở làm ở đồn Công an Nhị Mã Lộ có mười một năm, còn lão Lưu kia đến mười bảy năm.

- Trả lời vấn đề, còn lại những vấn đề không liên quan đến không cần giải thích.

Người kia không khách khí lớn tiếng nói, sau đó lại ghi ghi chép chép.

Trần Long thành thật trả lời những vấn đề mình biết về chính mình, còn về lão Lưu phần lớn mọi chuyện đều “ Không rõ ràng lắm “ hoặc “ Không biết “. Trên thực tế, những vấn đề được hỏi này quả thật anh ta không biết rõ ràng lắm.

Hỏi tới hỏi lui không có vấn đề nào trọng điểm cả, vậy còn tức giận mắng anh ta:

- Chuyện của Lưu Quý Kiệt anh không rõ ràng lắm vậy nói những chuyện gì anh rõ ràng đi. Tôi hỏi anh, tháng trước anh đến Công ty Xây dựng Bình Xuyên bắt người, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Trần Long trả lời:

- Chuyện này, tôi đến Ban chính trị Thành phố giải thích qua. Tôi nhận được lệnh như thế nào đều ghi chép cụ thể trong báo cáo rồi, sau đó người ở Ban chính trị Thành phố trực tiếp hạ lệnh thả về, còn về nguyên nhân gì tôi cũng rất muốn biết.

Hắn trả lời vấn đề hoàn toàn sai lệch, Trần Long cố ý nghe nhìn lẫn lộn, anh ta được hỏi vì sao bắt người thì lại giải thích vì sao thả người. Người kia nhắc nhở anh ta:

- Trần Long, tôi là đại biểu Ban chính trị Thành phố đến nói chuyện với anh, hy vọng anh suy xét rõ ràng rồi trả lời.

Trần Long nói:

- Tôi lấy tư cách là một Đảng viên đảm bảo những điều tôi nói ra hoàn toàn là sự thật.

Phía bên kia bắt gã ký tên vào đó, hung hăng quẳng bản ghi chép trên bàn, khép vở lại nói:

- Trần Long thái độ của anh cho thấy anh không có ý phối hợp với chúng tôi...

Chính lúc này, di động của bên kia reo lên, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Trần Long sau đó lấy điện thoại di động ra, khi thấy dãy số hiện lên quen thuộc ngay lập tức sắc mặt đổi khác, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ cười nói:

- Dạ, Vương Cục trưởng....Đúng, tôi đang ở Phân cục Thiên Phủ...Dạ, được, được.

Sau khi tắt điện thoại, người kia trầm ngâm vài giây, sau đó vẻ mặt lại hớn hở tươi cười, đi đến bên Trần Long vỗ vỗ vai anh ta nói:

- Đồng chí Trần Long, anh không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Cuộc nói chuyện hôm nay chỉ là trình tự chất vấn, tôi cũng chỉ thực hiện nhiệm vụ thôi. Tốt lắm, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa.

Nói xong những lời này, những người ngồi trong phòng liền cùng nhau đứng lên, bước ra khỏi cửa.

Mã Kim Hữu không hiểu chuyện gì cả, tại sao sau khi nghe xong cuộc điện thoại, thì làm như không có chuyện gì xảy ra, anh ta đi theo sát sau lưng nói:

- Tôi tiễn các vị Lãnh đạo.

Trần Long không đưa tiễn, anh ta chỉ đứng ở cửa nhìn đối phương rời đi, sau đó liền quay lại trong phòng, vừa bước vào trong liền nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Khi anh ta nhìn thấy dãy số thần sắc mừng rỡ reo lên nói:

- Đỗ Cục trưởng, Đỗ lãnh đạo, nhận được điện thoại của ngài, nghe được tiếng của ngài tôi lấy làm vinh hạnh.

Bên kia Đỗ Nhược không có thời gian rãnh nói chuyện phiếm với Trần Long, nói:

- Tiểu Trần, có chuyện này cần cậu giúp đỡ.

- Chỉ cần Đỗ lãnh đạo nói một câu, Trần Long dù có chết cũng không từ chối.

Trần Long giõng dạt nói.

- Bộ Công an Kinh tế chúng ta đang chuẩn bị hành động, cậu hãy nhanh chóng đến Công ty Bình Xuyên để phối hợp thực hiện, không biết cậu có làm được không?

Đỗ Nhược hỏi.

- Xin Đỗ lãnh đạo hãy yên tâm, trong vòng mười phút nữa mà tôi không đến kịp hiện trường, nhất định tôi sẽ cởi trang phục cảnh sát.

Trần Long đứng nghiêm trang, hô tuân lệnh trong điện thoại vô cùng khí thế.

- Tốt, có tinh thần trách nhiệm như vậy không hổ danh là binh lính của Đỗ Nhược! Không tồi chút nào.

Đỗ Nhược cười ha hả, liền tắt điện thoại.

Trần Long nhanh chóng lấy mũ đội lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí lao ra khỏi văn phòng hô to một tiếng:

- Tập hợp! Nhanh chóng tập hợp!

Bên này, Mã Kim Hữu vừa tiễn người của Bộ Chính trị cục Thành phố. Sau khi tiễn người quay vào, ông ta trông thấy mấy chục người thuộc đội Cảnh sát Hình sự có vũ trang đang chuẩn bị xuất phát. Trần Long từ bên trong bước ra, vung tay lên hô “ Xuất phát “, anh ta dẫn đầu đội quân tiến thẳng ra xe cảnh sát, toàn đội nhanh chóng đuổi kịp theo. Trong viện Phân cục Thiên phủ, phát ra tiếng động “ Bang bang bang “ liên tục không ngừng, đó chính là âm thanh đóng cửa xe.

Thư ký lúc này chạy chậm lại nói:

- Mã cục trưởng, Trần cục trưởng dẫn đội quân đi đến Công ty Xây dựng Bình Xuyên.

Mã Kim vừa nghe xong, dường như những cọng lông tơ của ông đều dựng thẳng đứng lên, trong lòng nặng trĩu, nghĩ không biết tên Trần Long này đang làm chuyện gì. Người của Ban chính trị Thành phố vừa rời đi, anh ta liền đến Công ty Xây dựng Bình Xuyên. Rốt cuộc anh ta muốn bắt ai? Rõ ràng Cục trưởng đã hạ lệnh không được can thiệp mà.

Mã Kim Hữu có ý nghĩ ngăn cản Trần Long lại, nếu Trần Long lại đại náo một lần nữa không đợi Trần Long rớt chức, mà mình cũng sẽ bị rớt chức trước.

Chân chuẩn bị bước chạy theo thì nghe tên bí thư kia nói:

- Mã cục, tôi có nghe một tin, nói một nhân vật đứng đầu tỉnh Nam Giang có ý đưa Tăng Nghị là thư ký.

- Hả?

Mã Kim Hữu lập tức thu bước chân về thầm nghĩ chuyện này vô lý thật, khó trách người của Ban chính trị Thành phố hùng hổ đến mà lặng lẽ đi. Bọn họ điều tra Trần Long đơn giản chính vì Tăng Nghị, muốn tìm ra nhược điểm của Tăng Nghị. Hiện tại có tin Tăng Nghị thăng chức thành thư ký của Bí thư Tỉnh ủy. Người muốn đưa Tăng Nghị vào danh sách đen thì cũng chính đưa Băng Hàn Bách vào đó. Người này ở quyền cao chức trọng, sao mình không nghĩ đến, huống chi mình cũng không có quyền hạn như vậy.

Trần Long chạy xe đến trước mặt Mã Kim Hữu, hắn không bước xuống xe, chỉ hạ cửa chính xuống nói:

- Mã đội trưởng, vừa mới nhận mệnh lệnh của cấp trên, khai triển nhiệm vụ khẩn cấp.

- Được, được.

Mã Kim Hữu liền khẩn trương tránh đường nói:

- Mệnh lệnh như sơn, anh mau đi đi.

Trần Long nhanh chóng cúi chào, lệnh cho lái xe khởi hành, tiếng còi vang lên inh ỏi, mười tám chiếc xe cảnh sát bật còi hú vang mà đi.

Mã Kim Hữu nhìn những chiếc xe cảnh sát rời đi, thầm nghĩ có chuyện gì lớn xảy ra rồi. Ông ta không ngờ người đứng đầu tỉnh Nam Giang cũng ra tay, chỉ cần ông ta để ý đến Tăng Nghị một chút, liền có thể hóa giải mọi chuyện, không hổ danh là một người kỳ cựu.

Lúc Trần Long đến Công ty Xây dựng Bình Long thì mọi chuyện dường như cũng kết thúc rồi.

Đỗ Nhược công tác nhiều năm như vậy, nên rất có kinh nghiệm. Hành động lần này vô cùng thành công, ông ta bày binh bố trận như một thiên tướng, đột ngột xuất hiện tại dưới lầu Công ty Xây dựng Bình Xuyên. Cảnh sát có vũ trang canh giữ dưới lầu, người của Công an Kinh tế đi lên tìm bắt người, mọi người không cần quá tốn nhiều công sức cũng đạt được kết quả như mong muốn. Ông ta gọi Trần Long đến với mục đích để Trần Long giải quyết hậu quả sau cùng.

Trần Long đẩy cửa xuống xe, liền ra lệnh cho người của mình nhanh chóng tản ra, không cho nhân viên đến gần hỏi han sẽ gây loạn, và nhất là không để nhân viên tiến vào.

Sau khi ra mệnh lệnh, Trần Long liền hướng vào trong Công ty Xây dựng Bình Xuyên mà đi. Anh ta vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Công an Kinh tế bắt Tôn Dực đi ra khỏi tòa nhà.

Trần Long đứng xa xa nhìn, hai mắt mở lớn vô cùng ngạc nhiên, Tôn Dực hôm nay ăn mặt cực kỳ đẹp trai, phong độ, toàn thân mặc âu phục trắng xóa, vô cùng nổi bật. Tuy nhiên toàn thân hắn lại ướt sủng nhuốm nhem màu như máu ấy, điều này làm giảm đi sư phong độ của hắn.

Trời, chuyện này là thế nào, Trần Long không thể hiểu nổi, chẳng lẽ bị hù đến nỗi không đi được sao?

Khi Tôn Dực đi ra, ngay lập tức hắn chui tọt vào xe của Công an Kinh tế, gã ta nhanh chóng được đưa đi, phía sau được đội cảnh sát có vũ trang bám gót theo sau.

Người của Bộ Công an Kinh tế đi đến hướng của Trần Long bắt tay nói:

- Là Trần cục trưởng đây sao, tôi được Đỗ cục trưởng nhắn lại là vô cùng cảm ơn đồng chí đã ủng hộ mạnh mẽ, mọi chuyện còn lại giao cho đồng chí xử lý.

- Đừng khách sáo, đừng khách sáo.

Trần Long nắm chặt tay đối phương nhưng ánh mắt vẫn nhìn đoàn xe đã rời đi nói:

- Tôn Dực bị....dọa hả?

Người của Bộ Kinh tế lắc đầu nói:

- Không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.