Lúc này, Trịnh Năng Phúc nói:
- La Tống, tôi giới thiệu cho anh một chút. Vị này là Tăng tiên sinh, là sư đệ của Viện trưởng Thiệu, của bệnh viện nhân dân tỉnh Nam Giang. Hôm nay Viện trưởng Thiệu cũng tới, đang ngồi ở bàn phía trước.
Trịnh Năng Phúc biết rõ chiếc xe kia là của Tăng Nghị, nhưng Tăng Nghị đang ngồi ở trong này, cũng không thấy hắn nói chuyện, nhưng nhìn La Quốc Kiên càng nói càng vô lý, anh ta liền nhanh chóng nói ra lai lịch của Tăng Nghị, là hy vọng La Quốc Kiên nói chuyện chú ý một chút.
La Quốc Kiên lại hiểu sai ý, bàn tay to ánh vàng rực rỡ chỉ một ngón tay ra, nói:
- Người nào là Viện Trưởng Thiệu, có phải là vị ngồi cạnh anh tôi không?
Nói xong, La Quốc Kiên còn liếc mắt một cái nhìn Trịnh Năng Phúc. Sư ca hắn ngồi ở bàn có gì đặc biệt? Thân ca tôi còn hơn đấy chứ!
Trịnh Năng Phúc hết chỗ nói rồi. Anh ta cũng biết La Quốc Kiên là bùn lầy đỡ không được bức tường mỏng, nói một tiếng “đúng” là tắc tịt, ngồi không nói nữa!
La Quốc Kiên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đẩy Tăng Nghị một phen, nói:
- Nếu không thì cậu đi hỏi Viện trưởng Thiệu đi, nói không chừng anh ta biết đấy! Lão La tôi thật sự là rất thích chiếc xe đó. Tôi không thiếu tiền mua, chỉ là không có chỗ mua. Cậu giúp đỡ giùm.
Trong lòng Tăng Nghị có chút không vui. Đã từng gặp qua những người không có đầu óc, nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423241/chuong-300-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.