Chương trước
Chương sau
Thư kí đúng lúc này gõ cửa đi vào, rót thêm đầy nước vào cốc của hai vị lãnh đạo, thấp giọng nói:

- Bí thư Khang, Phó chủ nhiệm Tăng của thành phố Bạch Dương đã đến.

Trong mỗi thể chế, tầm quan trọng của sự việc, trước nay đều không thể nóng vội, phải biết sắp xếp việc lớn việc nhỏ. Đối với những vị lãnh đạo lớn, dù chỉ là việc nhỏ nhưng vẫn quan trọng hơn những việc lớn của các vị lãnh đạo nhỏ hơn kia. Vì thế có Yến Trị Đạo ở đây, thư kí thường sẽ không dám vào thông báo những chuyện khác. Nhưng Yến Trị Đạo sớm đã căn dặn, nếu Tăng Nghị đến, phải thông báo trước tiên, vì thế thư ký đành phải vào trong báo cho ông ta một tiếng.

- Là đồng chí Tăng Nghị sao?

Yến Trị Đạo lên tiếng hỏi.

Thư ký gật đầu trả lời:

- Vâng,thưa Phó chủ tịch Yến!

- Mau, cho cậu ta vào.

Yến Trị Đạo cười lớn, nhìn Khang Đức Lai nói:

- Lão Khang, hóa ra là muốn cho tôi một sự bất ngờ sao? Ông đã mời Tăng Nghị qua đây,nhưng lại không nói cho tôi biết.

Khang Đức Lai không nói nên lời. Ông cũng không nghĩ tới Tăng Nghị lại nhằm vào đúng lúc này mà tới. Xem ra mấy việc này, muốn trốn tránh cũng tránh không được, đành lên tiếng:

- Mời cậu ấy vào!

Thư ký không dám chậm trễ, ra tới chỗ Tăng Nghị nhiệt tình cười nói:

- Phó Chủ nhiệm Tăng, mời vào. Tôi đã nói trước rồi mà, cậu đến rồi không cần phải thông báo, cứ trực tiếp đi vào là được.

- Sao có thể chứ? Những lễ nghi nên có thì phải làm chứ, nếu không thì loạn hết!

Tăng Nghị mỉm cười, rồi theo thư ký vào trong.

Ngưu Vượng Sâm chỉnh lại bộ vest hàng hiệu trên người một chút, dậm chân một cái, tinh thần vui vẻ cũng chuẩn bị bước vào.

Thư ký khoát tay, nói:

- Bí thư xã Ngưu, Phó chủ tịch Yến đang cùng với Bí thư Khang thương lượng một số chuyện lớn của thành phố, bây giờ anh vào sẽ....!

Ngưu Vượng Sâm e ngại đứng lại:

- Chuyện của thành phố quan trọng hơn, tôi có thể chờ. Không sao, tôi sẽ chờ ở đây.

Tăng Nghị biết Ngưu Vượng Sâm không được vào liền nói:

- Ngưu đại ca, vậy tôi đây đi vào trước, đợi tôi ra, chúng ta nói chuyện sau.

Ở Huyện ủy, mọi người thường dùng chức vụ chính thức, rất ít người xưng huynh gọi đệ, Tăng Nghị đây chính là cố ý.

Quả nhiên, thư ký liền nghĩ tới, hình như Tăng Nghị năm đó chính là người đã giúp đỡ người nghèo ở xã Hùng, liền đưa Tăng Nghị vào, rót tách trà, và trở ra. Thái độ đối với Ngưu Vượng Sâm tốt lên nhiều, nhiệt tình nói:

- Bí thư xã Ngưu, tôi ở đây cũng không có gì hay để tiếp đãi, chỉ có chút trà Tướng Quân, là chút lòng của tôi, xin mời dùng. Anh ngồi xuống uống tách trà, nghỉ ngơi một lát, có lẽ phải đợi một lúc nữa.

Ngưu Vượng Sâm sao có thể không hiểu, là thư ký của lão Khang cố ý cho mình một cơ hội kết giao, liền nói:

- Thư ký Vương, cậu nói những lời này, có phải muốn phê bình tôi không làm tốt công tác? Xã Lão Hùng chúng tôi cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu trà Tướng Quân. Còn mời thư ký Vương có chút thời gian rảnh đến xã Lão Hùng, quan tâm một chút cơ sở công tác của chúng tôi. Cái khác không nói, trà Tướng Quân Trà nhất định là thoải mái dùng.

Thư ký Vương khách khí nói:

- Tôi chỉ là chân sai vặt cho các lãnh đạo, nào có tư cách đi xuống chứ!

Ngưu Vượng Sâm nói:

- Trong mắt chúng tôi, cậu chính là lãnh đạo.

Thư ký Vương lắc đầu, lấy ra một cái tách được rửa sạch sẽ, ngâm trà cho Ngưu Vượng Sâm.

Ngưu Vượng Sâm nhìn lại hết thảy mọi việc, trong lòng có chút lạ kỳ. Thư ký Vương này vì sao đột nhiên lúc đó lại xem trọng y đến như vậy? Nguyên nhân không cần nghĩ, mọi người đều biết rằng, Tăng Nghị đối với y thật không tệ. Lúc trước có thể thay thế Triệu Thành Trụ lên làm chức Bí thư xã cũng là nhờ ảnh hưởng của Tăng Nghị. Nhưng dù bản thân chưa biết chuyện gì xảy ra, mà đến một câu cảm ơn khách khí cũng không dám nói, thì còn không bằng người em họ Ngưu Vượng Lâm kia. Xã Hùng có thể có hôm nay, không thể không kể đến công của Tăng Nghị. Dựa vào lương tâm mà nói, Tăng Nghị đi chủ trì nghi thức thông xe này, hoàn toàn thích hợp và cũng là người có tư cách nhất.

- Tiểu Tăng!, Đến đây, mau ngồi xuống nói chuyện!

Yến Trị Đạo vẫy tay, nhiệt tình tiếp đón Tăng Nghị.

- Phó chủ tịch thành phố Yến cũng ở đây sao? Tôi còn đang muốn đến Long sơn thăm hỏi ngài!

Tăng Nghị nói.

- Lời của Tiểu Tăng cậu, tôi không thể tin được!

Yến Trị Đạo cười ha hả, ra hiệu Tăng Nghị ngồi xuống bên cạnh mình.

- Bí thư Khang dạo này vẫn khỏe chứ?

Tăng Nghị chào hỏi Khang Đức Lai.

Khang Đức Lai cười hơi hơi gật đầu:

- Đừng khách khí, ngồi đi. Đến đây rồi, dừng có khách sáo.

Lúc nói chuyện, ông ta nháy mắt với Tăng Nghị, ra hiệu Yến Trị Đạo đến là không có thiện ý.

Tăng Nghị cười cười, ngồi trên ghế sô pha, nói:

- Mới rời khỏi đây nửa năm, huyện Nam Vân đã thay đổi long trời lở đất rồi. Lần sau trở về, tôi sợ sẽ không nhận ra được nữa. Nam Vân trong trí nhớ của tôi đã không còn giống bây giờ nữa.

- Cậu trở về khi nào sao không báo cho tôi? Vừa rồi nghe thư ký thông báo, tôi còn tưởng rằng cậu ấy đang nói giỡn chứ!.

Khang Đức Lai vẻ mặt ý cười, nhìn Tăng Nghị. Ông ta quả thật rất vui vẻ:

- Lần này trở về là vì việc tư, hay là việc công?

- Một chút chuyện cá nhân, phải ở Nam Vân nghỉ ngơi vài ngày.

Tăng Nghị trả lời,chuyện hắn bị thương bởi vì vụ việc còn đang trong quá trình điều tra, không nên để nhiều người biết, sẽ ầm ĩ. Khang Đức Lai hoàn toàn không biết hắn là trở về là để dưỡng thương.

Yến Trị Đạo rốt cục cũng tìm ra được vấn đề, nói:

-Vừa rồi tôi cùng Bí thư Khang còn nhắc tới cậu đấy, không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, đúng là bất ngờ! Lúc trước để cậu rời khỏi huyện Nam Vân, đúng là tổn thất lớn của thành phố Long Sơn chúng ta!

Khang Đức Lai cầm tách uống nước. Ông ta không muốn nói tới chuyện này. Khiến Tăng Nghị bị phạt rời khỏi huyện Nam Vân là chuyện ông ta ăn năn nhất đời này. Đến nay nhớ tới, trong lòng đều thấy áy náy.

- Chuyện qua rồi, còn nhắc tới nó làm cái gì! Tôi là người rõ ràng, chuyện nào ra chuyện ấy. Đối với sự sắp xếp của cấp trên, đều thấu hiểu, đều kiên quyết nghe theo!

Tăng Nghị cười cười, cùng Yến Trị Đạo nói chuyện, nhưng vẫn giữ lại chút gì đó cho mình.

- Lần trước rời thủ đô, có lẽ đã hơn hai tháng?

Yến Trị Đạo ra vẻ là tính toán thời gian.

Tăng Nghị nói:

- Đúng, khoảng hai tháng.

- Thời gian trôi thật nhanh!

Yến Trị Đạo bùi ngùi một chút, nói:

- Gần đây cậu và Trưởng phòng Mạnh có liên lạc điện thoại không?

Tăng Nghị chỉ biết vừa rồi ánh mắt kia của Khang Đức Lai là có ý tứ gì, nói:

- Có một thời gian không liên lạc.

- Trưởng phòng Mạnh đang ở cơ quan hành chính trung ương, mọi chuyện đều rất nhanh gọn. Có việc cần phải thỉnh giáo anh ta mới được!

Yến Trị Đạo nói tới đây, sắc mặt bỗng ngưng lại nói:

- Có điều Trưởng phòng Mạnh công việc rất bận, gần đây tôi mấy lần liên hệ với cậu ấy, nhưng không được.

Tăng Nghị sửng sốt, chuyện này hẳn là không thể nào. Cho dù Mạnh Quần Sinh bận không giúp được gì, cũng nhất định sẽ nói ra, tuyệt đối không thể không nhận điện thoại. Nhưng Yến Trị Đạo nói như vậy, cũng không phải đang nói dối. Chuyện này khiến Tăng Nghị có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Mạnh Quần Sinh xảy ra chuyện gì sao?

- Có lẽ là anh ấy đang đi khảo sát phía dưới.

Yến Trị Đạo hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của Tăng Nghị, xong lại nói:

- Vừa hay cậu cũng ở đây, tôi gọi lại cho Trưởng phòng Mạnh xem sao!

Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra.

Chuyện này cũng là không có cách nào khác. Yến Trị Đạo cũng không nói dối. Ông ta gần đây có vài lần liên hệ với Mạnh Quần Sinh, nhưng không ai bắt máy, ngẫu nhiên gọi thêm hai lần nữa thì Mạnh Quần Sinh nếu có bắt máy, cũng vội vàng một câu:

- Đang họp, tôi sẽ gọi lại sau!

Sau đó liền gác máy, rồi không có chút tin tức. Điều này làm cho Yến Trị Đạo trong lòng có chút hụt hẫng. Hạng mục ở sân bay này là hạng mục duy nhất ông ta kéo được, chính là nhờ Mạnh Quần Sinh. Kết quả Mạnh Quần Sinh bây giờ lại có thái độ khác thường, điều này làm cho ông ta không thể không lo lắng.

Tăng Nghị cũng không ngăn cản. Mạnh Quần Sinh khác thường, cũng khiến hắn có chút lo lắng.

Điện thoại kêu thật lâu, cuối cùng tự động ngắt quãng một đoạn mới có người nhận máy, bên trong truyền ra âm thanh mỏi mệt của Mạnh Quần Sinh:

- Xin chào! Là Phó chủ tịch thành phố Yến sao?

Yến Trị Đạo liền thân thiết nói:

- Trưởng phòng Mạnh, xin chào, nghe giọng cậu có chút mỏi mệt, hay là tôi sẽ gọi lại sau. Cậu nghỉ ngơi đi.

- Không sao, anh nói đi!

Mạnh Quần Sinh nói.

- Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Hôm nay Tăng Nghị đến Long Sơn, hiện đang ngồi với tôi, tôi có nhắc tới chuyện lần trước không gọi được cho cậu, Tăng Nghị thấy lo lắng.

Yến Trị Đạo liền hỏi:

- Cậu có muốn nói với cậu ấy mấy câu không?

- Không sao, anh bảo cậu ấy đừng lo lắng. Mấy ngày hôm trước trong nhà có chút việc nên hơi bận...

Mạnh Quần Sinh nói tới đây, đột nhiên lại nói:

-À! Cho tôi nói chuyện với cậu ấy.

- Được, tôi đưa máy cho cậu ấy!

Yến Trị Đạo cười cười, giơ tay đem điện thoại đưa cho Tăng Nghị, thấp giọng nói:

- Trưởng phòng Mạnh muốn nói với cậu vài câu.

Tăng Nghị nhận điện thoại, nói:

- Anh Mạnh, anh không sao chứ?

Mạnh Quần Sinh mỉm cười hai tiếng, nói:

- Không sao, không sao, yên tâm đi!

Dừng một chút, y lại thấp giọng nói:

- Lát nữa tôi sẽ gọi cho cậu sau.

Tăng Nghị biết Mạnh Quần Sinh khẳng định vẫn còn việc, liền nói:

- Mười lăm phút nữa nhé, tôi mới đến, có chút chuyện muốn báo cáo với Phó chủ tịch thành phố Yến và Bí thư Khang.

Mạnh Quần Sinh nói:

- Được, cứ vậy đi!

Tăng Nghị đem điện thoại trả lại cho Yến Trị Đạo. Yến Trị Đạo cầm lấy, còn muốn cùng Mạnh Quần Sinh hàn huyên vài câu, ai ngờ bên kia đã gác máy. Ông ta e ngại cười, gác điện thoại nói:

- Nghe được tiếng của Trưởng phòng Mạnh, tôi trong lòng cũng bớt lo hơn!

- Không sao, Phó chủ tịch thành phố Yến yên tâm đi!

Tăng Nghị nói. Hắn biết Yến Trị Đạo là lo lắng chuyện sân bay có biến động.

Yến Trị Đạo nghe Tăng Nghị nói như vậy, cũng yên tâm. Xem ra nhà Mạnh Quần Sinh có vẻ đúng là xảy ra chuyện. Cũng không biết là chuyện gì, bản thân có cần đi xem xét một chút không.

Tăng Nghị mới đến, cũng không thể đi ngay lập tức, kiên trì ngồi nghe Yến Trị Đạo và Khang Đức Lai nói chuyện hơn mười phút, mới đứng dậy cáo từ, nói:

- Tôi sẽ không đã quấy rầy hai vị lãnh đạo nữa, mọi người còn có việc quan trọng phải bàn, đợi khi hai người rảnh rỗi, nhất định phải gọi tôi đấy.

- Tôi cũng phải đi rồi!

Yến Trị Đạo đứng dậy, ông ta sao có thể dễ dàng như vậy để cho Tăng Nghị đi:

- Tiểu Tăng, chúng ta cùng nhau đi!

- Tốt quá, tôi cầu còn không được!

Tăng Nghị cười, trong lòng cũng là cười khổ. Yến Trị Đạo quả nhiên rất tâm huyết với hạng mục sân bay này.

Ngưu Vượng Sâm vẫn chờ gặp Khang Đức Lai ở ngoài cửa, nghe thấy cửa phòng làm việc “ cạch cạch “ vang lên, vội đứng dậy, sau đó thấy Tăng Nghị cùng Phó Chủ tịch thành phố Yến Trị Đạo, còn có Huyện ủy Khang Đức Lai, vừa nói vừa cười đi ra, Ngưu Vượng Sâm sửng sốt. Không ngờ Tăng Nghị ở trước mặt Phó Chủ tịch thành phố, cũng có thể chuyện trò vui vẻ như vậy, chợt quên mất bản thân đang định nói gì.

Tăng Nghị đánh mắt nhìn Ngưu Vượng Sâm, hơi hơi gật đầu, ra hiệu đã nói chuyện nghi thức thông xe với Đức Lai rồi, sau đó liền cùng Yến Trị Đạo, đi tới thang máy.

Khang Đức Lai nhìn hai người vào thang máy, liền quay người lại, đi về phía văn phòng, đi qua trước người Ngưu Vượng Sâm, còn nói:

- Tiểu Ngưu đến đây, vào ngồi đi!

Ngưu Vượng Sâm vội gật đầu, theo Khang Đức Lai bước vào. Ông ta trộm liếc mắt một cái, cảm thấy Khang Đức Lai hôm nay tâm trạng không tệ, nhất thời trong lòng kiên định lại.

Bước vào thang máy, Yến Trị Đạo nói với Tăng Nghị:

- Lần này về làm việc, có khó khăn gì không?

Tăng Nghị nói:

- Cảm ơn Phó chủ tịch thành phố Yến đã quan tâm, chỉ là có chút chuyện nhỏ, đều có thể giải quyết được.

- Cậu từng là cấp trên của tiểu Yến, trước kia đã giúp đỡ nó không ít. Nếu giờ có gặp gì khó khăn, cứ nói. Không được khách khí!

Yến Trị Đạo khẽ mỉm cười, đổi lại bình thường, ông ta dù thế nào cũng sẽ không nói những lời này với người khác. Đường đường là một vị Phó Chủ tịch thành phố, bình thường người khác muốn tìm Phó Chủ tịch thành phố nhờ giúp đỡ cũng khó, vậy mà hiện tại lại phải vội vàng phải mở miệng trước người khác có cần sự giúp đỡ của chính mình, đây là chuyện gì vậy?

- Nếu có, tôi nhất định sẽ không khách khí, không tìm lãnh đạo làm chỗ dựa, thì còn tìm ai được nữa!

Tăng Nghị cười.

Yến Trị Đạo cười cười, nói:

- Cậu là cán bộ xuất thân từ thành phố Long Sơn chúng tôi, Tiểu Yến cũng thường nhắc tới cậu trước mặt tôi. Tuy rằng trước kia đã xảy ra một số chuyện không tốt, làm người ta tiếc nuối, nhưng tôi biết, cậu đối với Long Sơn, nhất là Nam Vân, vẫn có cảm tình sâu nặng, coi nơi này như nhà của mình vậy.

- Đúng, trở lại Nam Vân, tôi liền có cảm giác rất thân thiết!

Tăng Nghị cười, như vậy Yến Trị Đạo sẽ không cho rằng Tăng Nghị không chịu nhận sự giúp đỡ, là vì còn ôm hận chuyện phải rời Nam Vân.

- Lần này trở về cậu cũng thấy đấy, Nam Vân thay đổi rất nhiều, tôi tin cậu nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng nhất định rất vui và tự hào!

Yến Trị Đạo nói đông nói tây, mục đích là muốn lấy lòng, hy vọng Tăng Nghị vì Long Sơn mà giúp đỡ việc sân bay.

Mới ra thang máy, điện thoại Tăng Nghị liền vang lên, là Mạnh Quần Sinh gọi tới. Tăng Nghị liền nói xin lỗi:

- Phó chủ tịch thành phố Yến, tôi nhận điện thoại đã...!

Yến Trị Đạo cũng đoán được là ai điện thoại, ha hả cười nói:

- Cứ tự nhiên!

Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng đi về phía xe của mình, làm ra bộ dạng lảng tránh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.