Chương trước
Chương sau
Bạch Gia Thụ đem tin tức mà mình muốn nói nói ra ngoài thì coi như xong, cùng với Tăng Nghị uống trà, thuận tiện trò chuyện về tình huống nhà máy gia công dự trữ trà của mình. Nhà máy tuy rằng không mang lại món lãi kếch sù, nhưng tiền lời lại rất ổn định. Nhất là sang năm, những huyện xung quanh được trao quyền tham dự gieo trồng Tướng Quân Trà, nhà máy của Bạch Gia Thụ trở thành một nơi giao giữa ba huyện, nghiệp vụ sẽ trở nên vô cùng lớn. Số tiền thu vào cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tăng Nghị chỉ có điều cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới chính mình lại có thể cùng với Bạch Gia Thụ ăn cơm, tán gẫu khá hợp ý.

Cơm nước no say, hai người chuẩn bị rời khỏi, vừa mới đứng lên, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Từ Lực, quát:

- Lui ra phía sau!

- Lui ra phía sau, lui ra phía sau mau.

Có người đang nói chuyện với Từ Lực.

- Có gì đặc biệt hơn người, không nói thì đừng nói, làm gì mà đuổi người vậy.

Tăng Nghị đẩy cửa bước ra ngoài, vừa nhấc mắt liền phát hiện người đang tranh chấp với Từ Lực không ngờ lại là người quen, Ngưu Vượng Lâm ở xã Lão Hùng trước kia. Y lần đó dùng chiếc máy kéo tay vịn chở Tăng Nghị đi khắp xã Lão Hùng.

- Ngưu đại ca!

Tăng Nghị hô một tiếng.

Ngưu Vượng Lâm cũng nhìn thấy Tăng Nghị, trong mắt ánh lên sự bất ngờ, lập tức hô lên:

- Chú em Tăng, sao lại là cậu?

Nói xong, y không chạy đến chỗ Tăng Nghị mà là quay đầu lại hô to:

- Anh, là Tăng Nghị!

Tăng Nghị hướng bên này, liền nhìn thấy Ngưu Vượng Sâm đang đi nhanh tới.

Ngưu Vượng Sâm so với trước kia thì nhìn sang trọng hơn, cả một thân hàng hiệu, mang đôi giày Nike chính hãng.

- Tưởng chuyện gì xảy ra, không ngờ là đã quấy rầy chú em Tăng ăn sáng. Haha, cứ trách tôi, tất cả đều do tôi.

Haha! Tăng Nghị cũng cười to, nhìn người quen cũ, tâm trạng quả nhiên là rất tốt:

- Anh Ngưu, anh làm gì ở đây vậy?

Ngưu Vượng Sâm xấu hổ nói:

- Sau khi ăn sáng xong, nhìn thấy người anh em đây đứng ở chỗ này giữ cửa, tôi nghĩ có phải hay không là ở huyện lại có một nhà đại đầu tư tới, nên bảo Ngưu Vượng Lâm đến hỏi thăm một tiếng. Ai biết là chú em Tăng đang ở bên trong.

- Khứu giác của anh Ngưu thật sự là minh mẫn.

Tăng Nghị chỉ Bạch Gia Thụ, cười nói:

- Vị này là Bạch tổng ở thành phố, nhà đại đầu tư lớn. Trốn ở trong phòng rồi mà vẫn bị anh đoán ra được.

Bạch Gia Thụ cầm tấm danh thiếp đưa qua, cười nói:

- Chỉ là thương nhân thôi, cả thân hôi mùi tiền, khiến anh Ngưu đây chê cười.

Ngưu Vượng Sâm tiếp nhận tấm danh thiếp, nói:

- Như thế nào lại như thế? Bạch tổng đây là quá khiêm tốn. Vừa rồi đường đột, hai vị chớ trách.

Nói xong, y liếc mắt nhìn vào trong phòng, nói:

- Hai vị sợ là chưa ăn no, như vậy tôi mời, đi ăn thêm một cái gì đó. Xem như là tôi xin lỗi hai người.

- Không sao đâu, không sao đâu.

Tăng Nghị cười xua tay:

- Hai chúng tôi đã ăn no rồi, đang muốn ra về thì anh Ngưu lại đến. Anh đừng có khách khí.

Ngưu Vượng Sâm nhìn tình huống bên trong phòng, cũng biết hai người đã ăn xong, nên cũng không kiên trì, xoa tay cười nói:

- Cậu thấy việc này…

Tăng Nghị liền chuyển hướng đề tài, nói:

- Anh Ngưu hôm nay đến thị trấn là vì công việc?

- Báo cáo công tác với Bí thư Khang.

Ngưu Vượng Sâm mỉm cười, nói:

- Ngoài ra, con đường từ huyện đến xã Lão Hùng chúng tôi đã được thông xe. Tôi muốn mời Bí thư Khang đến chủ trì nghi thức thông xe. Hôm nay gặp phải chú em Tăng đây, vật thì rất tốt. Cậu đã giúp cho xã Lão Hùng thoát khỏi nghèo khó, bà con đều rất nhớ ơn. Nghi thức thông xe lần này, cậu nhất định phải tham gia.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Ngưu Vượng Lâm đứng một bên gật đầu:

- Nếu Tăng Nghị chủ trì, nhất định là thích hợp nhất.

Ngưu Vượng Sâm liền hướng Ngưu Vượng Lâm trừng mắt. Lời này sao có thể nói ra? Nếu như lọt vào tai lãnh đạo huyện thì tôi đây còn giữ mình không nổi đâu.

Tăng Nghị liền từ chối nói:

- Đây là chuyện vui của xã Lão Hùng, nếu thiếu Bí thư Khang và Chủ tịch huyện Tăng thì khẳng định là không được rồi.

- Bí thư Khang bình thường công tác rất bận rộn, phải chạy hai đầu thành phố và huyện. Cũng không biết ông ấy có thời gian tham gia nghi thức này hay không?

Ngưu Vượng Sâm chuyển đề tài.

- Tôi nghĩ là Bí thư Khang sẽ đi. Ông ấy vẫn rất quan tâm đến tình hình của xã Lão Hùng.

Tăng Nghị nói.

Ngưu Vượng Sâm vừa nghe thì liền lên tiếng:

- Nếu không thì chú em Tăng giúp tôi đi nói đi. Cậu và Bí thư Khang quan hệ cũng không tồi. Cậu cũng biết con người của tôi, đừng nhìn tôi ở xã Lão Hùng uy phong, nhưng khi đến huyện, gặp các lãnh đạo, tôi ngay cả lời nói cũng không nói ra được.

- Được, tôi cũng đã lâu rồi không gặp lãnh đạo cũ. Hẳn là nên đi thăm hỏi một chút.

Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Chính mình hôm nay đi. Tăng Nghị và Khang Đức Lai còn có một tình cảm bạn bè rất tốt, nhất là Khang Đức Lai lần trước ở văn phòng thường trú huyện Nam Vân đóng ở tỉnh đã nhắc nhở Tăng Nghị một lần.

Ngưu Vượng Sâm thấy Tăng Nghị đã đồng ý, cảm thấy rất cao hứng. Có Tăng Nghị ra mặt, việc mời Khang Đức Lai chủ trì nghi thức thông xe liền được nắm chắc.

Bạch Gia Thụ không có đi theo, nên chào tạm biệt Tăng Nghị:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi đây xin phép về trước.

Tăng Nghị cũng không giữ lại, nói:

- Cám ơn bữa sáng của anh. Về sau vẫn nên qua lại nhiều hơn. Lúc này đi ngang Bạch Dương, nhất định phải tới tìm tôi đấy.

Bạch Gia Thụ liên tục gật đầu. Những lời này của Tăng Nghị khiến y trong lòng rất vui sướng. Điều này tỏ vẻ Tăng Nghị đã bắt đầu có thể tiếp nhận mình. Xem ra bước đi này của mình không có sai.

Bước lên xe Ngưu Vượng Sâm, Tăng Nghị mỉm cười nói:

- Tôi nói anh Vượng Lâm đấy, anh hiện tại là súng bắn chim đổi pháo đấy.

Ngưu Vượng Lâm gãi đầu, cười ha hả nói:

- Nếu không có chú em Tăng, tôi cả đời này cũng chỉ biết lái máy kéo. Đừng nói là tôi, ngay cả toàn bộ xã Lão Hùng, sợ là cũng chưa được lái chiếc xe tốt như thế này.

Ngưu Vượng Sâm cười, cũng không đáp lời. Ngưu Vượng Lâm là em họ của y, y đem Ngưu Vượng Lâm làm lái xe cho mình, nhiều ít cũng có chút làm việc riêng tư. Kỳ thật, Ngưu Vượng Lâm hiện tại làm trà, hàng năm cũng kiếm không ít tiền, nhưng y chính là cảm thấy không có uy phong của việc làm công ăn lương, vì thế nên nài nỉ Ngưu Vượng Sâm cho mình vào chính quyền xã làm vị trí lái xe.

- Máy kéo trước kia đâu?

Tăng Nghị hỏi.

- Vẫn để trong sân không dùng đến, rất muốn bán nhưng cũng không ai mua. Tất cả mọi người đều chờ sau khi làm đường xong, sẽ mua ô tô xịn hoặc xe tải. Còn máy kéo thì hiện tai không ai còn dùng.

Ngưu Vượng Lâm oán giận vài câu. Tuy rằng máy kéo kia không đáng giá, nhưng khi vẫn còn trong tay mình thì cảm giác luôn không tốt.

- Cứ giữ lại.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Nói không chừng, sau này khi tôi về xã Lão Hùng, còn muốn ngồi qua nó đấy.

Giờ phút này, trong đầu Tăng Nghị đột nhiên nhớ tới Long Mỹ Tâm. Hắn nhớ rõ trước kia, khi Long Mỹ Tâm đến xã Lão Hùng, thích nhất là làm một việc, chính là lái máy kéo, căng gió mà đi, khiến heo gà của nhà người ta chạy tán loạn.

Nhớ tới điều này vậy mà cứ tưởng như ngày hôm qua. Tất cả tình cảnh đều rõ ràng trong mắt. Xã Lão Hùng không còn là xã Lão Hùng như lúc trước. Ngay cả bản thân Ngưu Vượng Lâm cũng có chút ghét máy kéo tay vịn này.

- Được, chú em Tăng muốn lái nó, tôi đây nhất định sẽ giữ lại. Dù sao nó cũng chẳng đáng vài đồng tiền.

Ngưu Vượng Lâm liền cười, phát động chiếc xe việt dã, nhấn ga chạy đến UBND huyện.

Tăng Nghị cầm lấy di động, ngẫm nghĩ một chút rồi gửi một tin nhắn cho Long Mỹ Tâm

- Ngưu Nhị Ca năm ngoái lái máy kéo chở chúng ta hiện tại đang lái xe việt dã.

Một lát sau, tin nhắn của Long Mỹ Tâm phản hồi lại:

- Thế máy kéo của anh ta đâu? Mau giữ lại cho bản cô nương.

Tăng Nghị cười, quả nhiên mình đoán không sai. Long Mỹ Tâm lớn tuổi như vậy, nhưng tính tình trẻ con vẫn chưa thay đổi.

Trong phòng làm việc, Khang Đức Lai đang tiếp Yến Trị Đạo. Ông ta hiểu rất rõ Yến Trị Đạo lần này xuống huyện Nam Vân là vì mục đích gì, chỉ là chuyện của sân bay.

Yến Trị Đạo ngồi trên ghế sofa trong phòng Khang Đức Lai, trong lòng rất gấp, còn Khang Đức Lai thì cứ cố tình đông kéo tây xé, căn bản không cho mình cơ hội mở miệng nói chuyện này.

Theo như lời Tăng Nghị, nếu muốn nắm bắt được chuyện sân bay này, cũng không phải một người là có thể định đoạt được. Các mặt đều phải chạy, đồng thời cạnh tranh với thành phố lãnh đạo còn có những thành phố khác. Tình thế bắt buộc, tổng hợp lại, ưu thế thành phố Long Sơn cũng không rõ ràng. Yến Trị Đạo trước mắt cũng không chiếm được ưu thế.

Tính đi tính lại, thông qua Tăng Nghị giật dây, ngoại trừ câu trả lời xác thực từ chỗ Mạnh Quần Sinh, Yến Trị Đạo mấy ngày nay chạy tới chạy lui, nhưng tất cả đều là mơ hồ, không có được một tin tức xác thực nào. Ông ta làm sao mà không vội chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.