- Anh không phải là từ bệnh viện theo đến đây chứ?
Tăng Nghị nhìn cách ăn mặc của Tô Kiện Thuần. Đây không phải là tình cờ gặp gỡ. Hắn vừa bực vừa buồn cười nói:
- Anh Tô, anh ăn mặc kỳ quái như vậy, đi theo tôi làm gì?
Tô Kiện Thuần chỉ biết rằng nếu nói không rõ ràng thì là không xong với Tăng Nghị, đành phải nói:
- Biết cậu bị thương, nhưng anh em lại không giúp được gì, cho nên họp lại, liền quyết định nếu ai trống ca, thì đến đây bảo vệ cho cậu. Dù thế nào cũng không thể để cho cậu bị thua thiệt nữa.
Khụ! Tăng Nghị bất đắc dĩ cười khổ:
- Tôi không có việc gì đâu.
- Hôm nay đến lượt tôi, ai biết mới chỉ đi theo cậu một đoạn đường ngắn như vậy đã khiến cho cậu phát hiện ra. Nếu trở về, khẳng định là bị các anh em khác trách cứ đến chết mất.
Tô Kiện Thuần cười ha hả, nhưng cũng hơi ngượng ngùng. Tốt xấu gì thì mình cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Tăng Nghị phát hiện. Thật sự là quá mất mặt.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Anh Tô, trở về thay tôi cảm ơn mọi người. Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng bảo vệ thì không cần. Tôi duy nhất chỉ có một mạng, cần chi phải bảo vệ chứ.
- Không được đâu!
Tô Kiện Thuần khoác hành lý lên trên vai:
- Nếu bị ám sát như lần trước nữa thì sao? Mặc kệ cậu nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423132/chuong-268-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.