Tiệm cơm khai trương, vừa vặn là sau ngày Tăng Nghị bị thương. Lưu lão tam có gọi điện thoại thông báo với Tăng Nghị, nhưng Tăng Nghị lúc ấy thương tích trong người, tất nhiên không có khả năng tới chúc mừng. Những người đến thăm hắn cũng tốn mất mấy ngày. Hiện giờ mới có được thời gian rảnh rỗi.
Hai người liền dự định đến tiệm cơm của Lưu Lão Tam. Diệp Thanh Hạm tìm cho Tăng Nghị một cái áo rộng, rồi giúp hắn mặc vào.
- Tôi tự mình mặc là được rồi.
Tăng Nghị cười, giơ tay cầm lấy cái áo.
Diệp Thanh Hạm không đồng ý, nói:
- Anh đứng là được rồi, không cần lộn xộn. Đừng làm cho vết thương hở ra.
- Không có việc gì đâu, mặc cái áo thôi mà, làm gì mà ảnh hưởng đến vết thương chứ.
Tăng Nghị cười.
- Không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Diệp Thanh Hạm cầm lấy cái áo, một chút thương lượng cũng không có:
- Hai tay mở ra một chút. Cố gắng nhẫn nại vài ngày, khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, anh muốn động thế nào thì động, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến anh.
Tăng Nghị cũng biết Diệp Thanh Hạm có bao nhiêu lợi hại, đành phải đứng một chỗ, hai tay giơ ra.
Diệp Thanh Hạm giúp Tăng Nghị mặc áo xong, thì cài nút lại, kiểm tra một chút, thấy không cọ sát vết thương thì lúc này mới cười nói:
- Được rồi, có thể xuất phát.
Nói xong, Diệp Thanh Hạm đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423130/chuong-267-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.