Người ngoài cuộc thấy náo nhiệt, còn người trong cuộc mới biết thực hư.
Mọi người xung quanh nhao nhao nịnh bợ, Phan Bảo Tấn thì lại trưng ra bộ mặt nghiêm nghị. Tăng Nghị cũng không chút thoải mái đứng ở một bên. Hai người đều nhận thấy bệnh này có chút kỳ quặc.
Lúc này đây, tổ quay phim của đài truyền hình đã rục rịch mở máy. Ống kính máy quay đều hướng về phía Phan Bảo Tấn và người bệnh.
- Khi nào thì phát bệnh? Có thấy triệu chứng gì không?
Phan Bảo Tấn hỏi, theo mạch tượng thì không nhận ra điều gì bất thường. Nếu muốn chuẩn đoán chính xác, còn phải tìm hiểu thêm.
Người phụ nữ trung niên sau một hồi nghỉ ngơi đã trở về trạng thái bình thường, có thể tự mình trả lời:
- Có một thời gian, tôi vừa ngủ dậy liền ho khan, khó thở, tức ngực. Tôi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo có đờm, bảo tôi uống nước đường và ăn cam thảo để long đờm. Ai ngờ bệnh càng ngày càng nặng. Mấy ngày gần đây, chỉ cần nằm xuống tôi liền không thở nổi. Hôm nay bị ngất, suýt nữa không còn cái mạng này.
Phan Bảo Tấn hỏi thêm:
- Chỉ khi nằm xuống mới nghiêm trọng phải không?
Người phụ nữ gật đầu:
- Phải, ngồi còn dễ chịu hơn một chút, chứ nằm xuống tôi không thở được. Tôi thấy đau đầu choáng váng, không chịu đựng được.
Trương tổng đứng phía sau liếc mắt nhìn Tăng Nghị. Thật không ngờ trên đời lại có căn bệnh kỳ quặc thế này.
Hình như mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423094/chuong-259-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.