- Chuyện của Phạm Vạn Cần cũng chính là chuyện của những người bạn học cũ này!
Vương Bưu cười ha hả, y cũng không muốn cho Tăng Nghị lừa bịp trót lọt, nói:
- Trường đại học Y thuộc hệ thống y tế có quy củ. Mấy người chúng tôi trong hệ thống y tế, nhiều ít cũng là có chút năng lực, nếu có thể giúp gì sẽ giúp Vạn Cần liên lạc.
Một câu này, liền đẩy Tăng Nghị ra ngoài. Hai người chúng tôi thân đang ở trong hệ thống Y tế, cũng chỉ là có chút khả năng. Tên tiểu tử cậu hiện tại không ở trong hệ thống Y tế, giả bộ cái gì chứ. Cút sang một bên cho ông đây mát mẻ.
- Đúng vậy! Chúng ta có thể giúp đỡ bạn học cũ, cũng là một việc tốt.
Lỗ Ngọc Long quay đầu nhìn Tăng Nghị, nói:
- Nếu như đổi lại là việc khác, có lẽ chúng ta còn giúp không được đâu. Tăng Nghị, anh nói có đúng không?
Tăng Nghị sao có thể nghe không ra lời nói này là đang mỉa mai. Hắn nói:
- Đúng vậy, tôi bây giờ cũng không ở trong hệ thống y tế nữa rồi! Việc này chủ yếu là dựa vào lớp trưởng Vương và Lỗ Ngọc Long hết mình. Vạn Cần, nếu việc này thành, anh cũng cần cảm ơn lớp trưởng Vương và Ngọc Long thật nhiều đấy.
- Tăng Nghị anh nói như vậy là có ý gì?
Vương Bưu xua tay, cười ha hả nói:
- Lời nói vui đùa thôi! Năm đó Tăng Nghị nếu không phải là cự tuyệt Băng Lăng, bây giờ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423075/chuong-254-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.