Chương trước
Chương sau
Tòa nhà Thành Ủy Bạch Dương, Tăng Nghị cũng không phải lần đầu tới. Sau khi đi vào trực tiếp đi tới phòng làm việc của Liêu Thiên Hoa, thông báo với thư kí một tiếng, rồi Tăng Nghị gõ mở cửa vào.

- Tiểu Tăng đến rồi hả, mời ngồi!

Lúc này, đúng lúc Liêu Thiên Hoa giải quyết xong hết công việc, không có việc gì, liền từ bàn làm việc đi ra, cười ha hả nói:

- Ngồi tự nhiên, Tiểu Cao, mang một ly trà đến cho Phó Chủ Nhiệm Tăng.

Thư kí Cao lên tiếng, đến phòng ngoài pha trà mang tới, trong lòng thầm nghĩ Bí thư Liêu đối với Tăng Nghị bình thường cũng không phải là coi trọng mà! Giống như việc dâng trà này, còn chưa cần Bí thư Liêu chỉ bảo. Ai đến, pha trà gì. Đây đều là thói quen nhất định của thư kí, Bí thư Liêu từ lâu đã sớm coi nhẹ rồi!

Văn phòng của Liêu Thiên Hoa bố trí rất đơn giản. Thông thường phòng làm việc đều có mấy chiếc ghế sô-pha, cũng không phải bày trí cái gì xa hoa. Nhưng thật ra phòng làm việc của Tăng Nghị ở tầng trên trên cũng có vài phần tương tự.

Chờ thư kí Cao đưa trà tới, Liêu Thiên Hoa liền nói:

- Vừa mới nghỉ phép về à?

Tăng Nghị liền giải thích, nói:

- Dạ dày có chút không thoải mái, vẫn muốn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng công việc của khu công nghệ cao thật sự là không rời tay ra được. Gần đây tất cả mọi thứ đã đi vào nề nếp, tôi cũng bớt thời giờ đi kiểm tra sức khỏe một chút, tât cả đều tốt. Bác sĩ nói là do ăn cơm không đúng bữa nên thành ra như vậy! Cảm ơn Bí thư Liêu đã quan tâm.

Liêu Thiên Hoa cười, cũng không vạch trần. Việc Tăng Nghị cùng Bí thư Phương đi thủ đô, rất ít người biết. Chuyện này Liêu Thiên Hoa cũng là nghe Lưu Phát Sinh của văn phòng tỉnh nói, hai người là bạn học trường Đảng, quan hệ rất tốt. Mặc dù Lưu Phát Sinh chỉ nói nhìn thấy Tăng Nghị ở thủ đô, nhưng hành trình phối hợp cùng Phương Nam Quốc, Liêu Thiên Hoa có thể biết là Tăng Nghị đã vào Thủ đô cùng Phương Nam Quốc rồi.

Về phần Tăng Nghị quan hệ với những người đó ở Thủ Đô, Lưu Phát Sinh không hề đề cập tới. Thông tin quan trọng như vậy, anh ta chắc chắn là muốn giữ lại tự mình hưởng dụng.

- Nghỉ ngơi một chút là đúng!

Lời nói của Liêu Thiên Hoa rất khôi hài:

- Những vị lãnh đạo này của chúng ta cũng không phải là những người làm việc đến lột cả da, chỉ bắt anh làm việc, không cho anh nghỉ ngơi. Trong công việc còn muốn làm có điều độ, thư giãn Nên trì hoãn lại, dưỡng sức khỏe cho tốt, mới có thể tập trung tinh thần làm tốt công việc được.

Tăng Nghị cười, lời nói này của Liêu Thiên Hoa có hàm ý gì khác. Hắn gật đầu nói:

- Lời Bí thư Liêu nói là đúng. Rome không phải một ngày mà kiến thành, công việc cũng không phải một ngày có thể làm xong được. Tính cách của tôi có chút vội vàng rồi!

Liêu Thiên Hoa có chút nghi ngờ. Tăng Nghị không phải bình thường rất thông minh à. Mình chỉ có nói câu “thư giãn” anh ta lập tức dùng “tính cách vội vàng”. Lý do này phải tiến hành giải thích. Mặc dù hai người đang nói chuyện sức khỏe, kì thực cũng là ý tại ngôn ngoại.

- Đối với thanh niên mà nói, tính cách vội vàng không chắc đã là một chuyện gì xấu. Nói như vậy cậu rất có tinh thần hăng hái, nhiệt huyết với công việc. Đối với kiến thiết của khu Công Nghệ cao này mà nói, đúng là một việc tốt!

Liêu Thiên Hoa cười hai tiếng ha hả:

- Trước mắt tình hình khu công nghệ cao rất tốt. Việc này không tách khỏi sự cố gắng của Tiểu Tăng.

Tăng Nghị chỉ biết thái độ của Liêu Thiên Hoa, xem ra cũng không có ý trách móc nặng nề gì. Hắn nói:

- Đây đều là lãnh đạo nhìn xa trông rộng. Tôi chẳng qua chỉ là ở bên dưới hết mình thôi!

Liêu Thiên Hoa đối với câu trả lời này của Tăng Nghị rất vừa lòng. Trong mắt có lãnh đạo thành phố, nói rõ quan niệm tổ chức của người cán bộ này rất đúng chỗ.

Trước khi tìm Tăng Nghị nói chuyện, Liêu Thiên Hoa còn có chút lo lắng. Nói thế nào đây, Tăng Nghị - vị cán bộ này có tài lớn, có thể trọng dụng, nhưng cũng không thể sử dụng tốt. Khi Gia Cát Mưu còn ở, anh ta đối chọi với Gia Cát Mưu, thay đổi Hồ Khai Văn, anh ta vẫn là đối nghịch của Hồ Khai Văn. Cũng may anh ta bây giờ chỉ giữ chức Phó chủ nhiệm. Nếu muốn cân nhắc anh ta lên làm Phó Chủ tịch thành phố, thành Phố Bạch Dương còn không rối loạn sao? Cho nên đối với cán bộ loại này, bình thường lãnh đạo không thích dùng. Dùng tốt thì sẽ là tướng tài, dùng không tốt sẽ gây loạn.

Tuy nhiên bây giờ nghe Tăng Nghị trả lời xong, Liêu Thiên Hoa lại cảm thấy Hồ Khai Văn nói hơi phóng đại. Xem Tăng Nghị một chút như thế liền thấu hiểu, như thế nào lại có hành đồng kỳ quái được.

- Hôm nay tìm cậu tới đây, có một chút tình huống cần cậu giải thích.

Liêu Thiên Hoa liền đi thẳng vào chủ đề. Mặc dù đại khái đã thăm dò được ý tưởng của Tăng Nghị, nhưng nên đi theo đúng trình tự.

Tăng Nghị liền nói:

- Bí thư Liêu xin cứ nói, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết.

Liêu Thiêu Hoa châm một điếu thuốc, tư thế thoải mái dựa lưng vào ghế sô-pha, hít thở bầu không khí rất nhẹ nhàng, nói:

- Tôi nhận được một vài phản ánh, là về vấn đề về tác phong làm việc của cậu. Hôm qua ở thôn Đông Hồ khu công nghệ cao, đã xảy ra vụ việc phá phách, cướp bóc. Lúc đấy, cậu đang ở hiện trường, nhưng không tiến hành ngăn cản. Sau khi sự việc xảy ra rồi, khu công nghệ cao cũng không có giải quyết hay truy xét gì. Có người đã phản ánh lên trên tổ chức, nói cậu là người dung túng, giật dây để nhân dân trong thôn vào trang trại chăn nuôi heo phá phách cướp bóc. Cậu giải thích chuyện này như thế nào?

- Bí thư Liêu, tôi không đồng tình.

Tăng Nghị ngay lập tức nói.

Liêu Thiên Hoa gạt tàn thuốc,

- Cậu nói mà không cần cố kỵ điều gì cả. Tìm cậu lại đây chính là muốn biết rõ sự việc này!

- Chuyện cưỡng chế phá vỡ đúng là nghị quyết của tập thể bộ máy lãnh đạo Ban quản lý khu công nghệ cao! Những người dân thôn Đông Hồ kia cũng không phải là tôi mời bọn họ tới với ý đồ kháng cự lại việc chấp hành cưỡng chế phá dỡ. Cách nói đó của một số người, hoàn toàn là cùng hội. Sau đó khu công nghệ cao cũng không phải không đúng khi tiến hành xử lý vụ việc này. Chỉ có điều trước mắt, vẫn đang ở giai đoạn điều tra, cơ quan công an đang xem xét sự việc có nội tình gì hay không? Có dự tính trước không?

Trong lòng Liêu Thiên Hoa cười thầm: Tiểu tử Tăng Nghị này xảo quyệt quá! Giải thích việc này đầy đủ, trọn vẹn. Nhưng giải thích việc này cũng chỉ là trộm đổi khái niệm thôi. Nếu như điều tra nội tình sự việc, tổ chức có mưu tính trước tình hình có đúng hay không, cũng chỉ có thể trách chúng mà cũng không giải quyết được gì! Anh cuối cùng cũng không thể đem mấy trăm nhân dân trong thôn bắt lại được!

Tuy nhiên, giải thích của Tăng Nghị cũng rất đúng lúc. Chung quy thì Tăng Nghị cũng không thể vừa giật dây nhân dân trong thôn kháng cự lại cưỡng chế phá vỡ, lại vừa giật dây nhân dân trong thôn ngang ngược cưỡng chế phá vỡ. Lô-gic này hoàn toàn đứng vững được. Bộ dạng Tăng Nghị có chút tức giận nói:

- Bí thư Liêu, nếu dựa vào cái này, có thể nhận định là tôi giật dây xui khiến. Vậy tôi cũng có tình hình báo cáo tổ chức.

Liêu Thiên Hoa cười ha hả, phun ra một làn khói, nói:

- Được! Ngược lại tôi phải nghe xem cậu muốn phản ánh tình hình gì. Nói đi!

- Hồ Tam Gia và Ban quản lý ký kết thỏa thuận trưng thu đất. Nhưng dựa vào thủ đoạn, lấy được khoản bồi thường rồi mà lại không đi. Với yêu cầu vô lý, lừa gạt tống tiền tập đoàn Chiêu Dương, lại không tiếp nhận hòa giải của Ban quản lý, thậm chí còn thả chó hành hung, cắn bị thương nhân viên công tác của chúng ta. Khi cảnh sát đến cửa, Hồ Tam Gia lại tập trung nhân dân trong thôn tập kích, đập phá xe cảnh sát. Hậu quả dẫn đến việc giằng co giữa cảnh sát và dân chúng trong thôn.

- Tôi không nhịn được phải hỏi một câu. Hồ Tam Gia làm như thế, rốt cuộc là ai cho hắn lá gan và sức mạnh như vậy? Phía sau lưng, có phải cũng có người giật dây và ra sức chống đỡ.

Tăng Nghị nhìn Liêu Thiên Hoa:

- Bí thư Liêu, tôi đề nghị lên trên, phải tiến hành điều tra đối với chuyện này.

Liêu Thiên Hoa quả thực để cho Tăng Nghị đem cái chuyện vu vơ này đi điều tra xem rốt cục là như thế nào!? Loại chuyện vô căn cứ như vậy, phải điều tra thì cũng không thể đi điều tra.

Liêu Thiên Hoa lúc này mới lĩnh giáo được sự lợi hại của Tăng Nghị, thầm nghĩ: Hồ Khai Văn thật có thể gây rắc rối cho mình. Giờ lại tới Tăng Nghị la ó, làm cho mình chỉ có thể đánh ba mươi bản lớn.

- Sự việc Hồ Tam Gia hết sức nghiêm trọng, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc răn đe!

Liêu Thiên Hoa tránh nói vào vấn đề chính, chỉ coi trọng chỗ Hoàng Tam Gia, cũng không nói đi sâu vào việc điều tra. Nói xong câu này, ông ta cười ha hả, nói:

- Chúng ta làm những công việc mệnh cây cỏ này, sao có thể không bị một chút oan ức chứ! Chỉ có những người ở nhà không làm mới không phải chịu oan ức. Nói rõ nguyên nhân là tốt rồi, trên tổ chức vẫn tin tưởng cậu là người có nguyên tắc, có tính Đảng, là cán bộ tốt. Đồng chí Tiểu Tăng, cậu cũng không thể đem cảm xúc cá nhân đưa vào bên trong công việc được.

Tăng Nghị liền nói:

- Đúng vậy! Sau này tôi sẽ chú ý cải thiện cách thức làm việc của mình, không để cho Bí thư Liêu phải phiền lòng thêm nữa.

- Tiểu Tăng này!

Liêu Thiên Hoa vung tay, cười nói:

- Được rồi! Sự việc tôi cũng đã hiểu hêt rồi, không níu kéo cậu nữa, còn phải chờ tôi mở cuộc họp.

Tăng Nghị liền đứng lên, chào tạm biệt Liêu Thiên Hoa một tiếng. Sau đó, rời khỏi phòng làm việc của ông ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.