Nhìn Tôn Vân Thủy giả vờ giả vịt, Tăng Nghị trong lòng không vui nói:
- Anh hãy nói tỉ mỉ lại cho tôi biết việc thu chi từ trước đến nay, tôi sẽ trả.
Tô Kiện Thuần từ trong túi lấy ra một bó tiền to, có tiền chẵn tiền lẻ, nói:
- Bác sĩ Tăng, tiền này không thể để anh trả được. Chúng tôi đã có biện pháp.
Nói xong, y nhìn Tôn Vân Thủy nói:
- Nơi này là một ngàn đồng, chúng tôi trả trước. Hai ngày nữa chúng tôi trả hết.
Tăng Nghị khoát tay, đẩy Tô Kiện Thuần ra:
- Tránh qua một bên, anh lấy cái gì mà trả? Đi bán máu à?
Tôn Vân Thủy hơi chút tức giận nói:
- Cậu xem đây là đâu? Cậu nói như vậy làm như bệnh viện chúng tôi uống máu vậy? Tiền đó đâu phải trả cho cá nhân tôi, mà là tiền viện phí. Tôi là một thầy thuốc trong sạch mà.
Nói xong, y nhìn Tô Kiện Thuần
- Nhà ai mà chẳng tránh khỏi việc khó khăn. Cũng không nên cứng rắn quá. Tôi thấy anh khá nhiệt tâm, lúc nào cần mở miệng thì mở miệng. Con người mới chính là điều quan trọng nhất.
- Bác sĩ Tôn nói rất có đạo lý, người quan trọng nhất mà. Tiền chỉ là khốn kiếp, mất thì có thể kiếm lại thôi.
Tăng Nghị cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một cái thẻ, nói:
- Muốn thu tiền viện phí thì hãy lấy đi.
Tôn Vân Thủy vừa thấy thì ánh mắt sáng rỡ. Chính mình còn tưởng rằng hai ngàn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422832/chuong-192-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.