Buổi sáng ngày hôm sau, Tăng Nghị đi leo núi để luyện tập buổi sáng. Trên đỉnh núi Trường Ninh Sơn thì gặp phải Địch Hạo Huy.
- Chào buổi sáng!
Tăng Nghị chào hỏi, cười nói:
- Tôi còn tưởng rằng mình là người sớm nhất. Không nghĩ tới anh lại là người sớm hơn tôi.
Địch Hạo Huy đang ghé tay vào một tảng đá tập chống đẩy, nhìn thấy Tăng Nghị thì liền đứng lên, nói:
- Bác sĩ Tăng cũng sớm quá nhỉ?
Tăng Nghị vừa vận động vừa nói:
- Thời cổ thì có Tổ Địch nghe thấy tiếng gà liền nổi mưa, nay có đỉnh núi để khổ luyện. Từ cổ chí kim, tôi thấy những người có chí đền nợ nước thì hành vi không sai biệt lắm.
Địch Hạo Huy cười nói:
- Tôi so ra còn kém hơn Tổ Địch Đại tướng quân. Tôi chỉ là sinh ra trong một gia đình quân nhân mà thôi, nên đã quen với phong cách quân nhân.
- Có thể kiên trì luyện tập như thế này thì cũng đã rất giỏi rồi.
Tăng Nghị khen một câu rồi bắt đầu hoạt động gân cốt.
Địch Hạo Huy cũng không nói, tiếp tục rèn luyện của mình.
Chưa đến hai mươi phút, hai người thể dục buổi sáng đã kết thúc, rồi cùng nhau xuống núi.
- Bác sĩ Tăng…
Địch Hạo Huy đột nhiên lên tiếng.
- Cứ gọi tôi là Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười:
- Hai chúng ta cơ bản cùng tuổi với nhau.
Địch Hạo Huy cười. Tăng Nghị nói cơ bản là cùng tuổi, là bởi vì hai người sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422785/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.