Tăng Nghị mệt đến một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích:
- Không đề cập đến bọn họ nữa.
Qua hơn mười phút nữa, Long Mỹ Tâm rốt cuộc đã lên đến nơi. Nhìn thấy Tăng Nghị nằm trên mặt đất, cô cùng tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống nói:
- Mệt quá, mệt quá! Sao không khiêng người xuống núi đi.
Tăng Nghị từ trên mặt đất ngồi dậy nói:
- Cô cũng không phải thầy thuốc, cô gấp cái gì?
- Tôi chỉ là muốn nhìn anh trị bệnh cứu người như thế nào thôi.
Long Mỹ Tâm duỗi tay ra:
- Cho tôi mượn cái bình nước, tôi khát muốn chết rồi.
Tăng Nghị đứng dậy, chậm rãi đi qua nói:
- Cô đã tới chậm rồi, tôi trị xong rồi.
Đang nói thì người dẫn đường nằm trên cáng liền tỉnh lại nói:
- Cảm ơn, cám ơn Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị đi qua nhìn vết thương một chút rồi nói:
- Tốt rồi, không có gì đáng ngại. Tôi vừa rồi nói cách dùng thuốc, anh đều nghe thấy chứ?
Người dẫn đường gật đầu:
- Nghe thấy rồi, một viên uống, một viên thoa ngoài vết thương.
Anh ta vừa rồi là bán hôn mê, nhưng vẫn còn một chút ý thức.
Long Mỹ Tâm cảm thấy chẳng có thú vị nói:
- Như vậy thì tốt rồi. Thật chẳng vui gì cả, tôi cái gì cũng đều không thấy được.
- Trên núi này có rắn, nếu không thì cô lên núi cho rắn cắn một cái đi.
Tăng Nghị tức giận nói:
- Tuy nhiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422743/chuong-172-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.