Tăng Nghị nắm tay chặt lại, hận không thể bổ vào đầu đối phương một cái. Thuốc này là do Tăng Nghị tự tay điều chế, chuyên trị hết thảy những vết thương do loài vật cắn. Trước kia hắn đã cứu sống biết bao nhiêu mạng người. Có thể nói một viên là một mạng, hiện tại không ngờ cô gái này một chút liền quăng mất mấy viên. Tăng Nghị cảm thấy trong lòng đau như cắt.
- Cái loại giống như phân dê này làm sao có thể trị bệnh. Anh rốt cuộc có phải là bác sĩ hay không?
Cô gái kia gào lên:
- Tôi muốn chính là huyết thanh kháng rắn độc. Một đứa bé ba tuổi ở Mỹ cũng biết rằng, chỉ có huyết thanh mới có thể giải được độc rắn. Anh không phải là thầy thuốc, anh chỉ là cái loại tà ma. Mau gọi bác sĩ thực sự đến đây.
- Cút đi!
Tăng Nghị rốt cuộc không áp chế được lửa giận của mình, chỉ xuống chân núi:
- Đi mà tìm huyết thanh của cô đi. Nếu cô còn nói một câu nữa thì bố sẽ đá cô văng xuống núi đấy.
Người của đội công trình cũng cùng chung mối thù, như hổ rình mồi nhìn cô gái. Dám nói Trưởng phòng Tăng không biết chữa bệnh, thật đúng là có mắt như mù. Ai chẳng biết Trưởng phòng Tăng là thần y, từng chữa bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc. Huống chi đây chỉ là một con rắn nhỏ.
- Nghe thấy không? Mau cút đi!
Người của đội công trình giơ tay lên.
- Các người….các người…
Cô gái bị dọa:
- David
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422741/chuong-172-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.