Lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tăng Nghị, Trương Kiệt Hùng nắm chặt tay, không biết nên nói, nên làm cái gì. Y tiến lên thân thiết hỏi:
- Tăng huynh đệ, cậu không sao chứ?
- Không có việc gì, không có việc gì.
Tăng Nghị khoát tay, rồi quay đầu bảo hai đứa bé:
- Mau mang hòm thuốc của cậu ra đây.
Hai đứa bé kia vốn thấy Tăng Nghị rất thần uy, đánh cho Trương Kiệt Hùng không thể trả đòn. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt Tăng Nghị cũng bị đối phương đả thương, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tranh nhau chạy vào nhà lấy cái hòm thuốc.
- Việc này đều do tôi.
Trương Kiệt Hùng không biết nói cái gì:
- Tăng huynh đệ, cậu đánh tôi mấy quyền đi.
- Là tôi đề nghị luận bàn, kỹ không bằng người khác thì nguyện chịu thua thôi.
Tăng Nghị cười:
- Không có việc gì, Trương tướng quân không cần để trong lòng. Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Trương Kiệt Hùng trực giác xấu hổ vô cùng. Một quyền cuối cùng kia, Tăng Nghị nguyên bản có thể né tránh. Y nhìn thấy rất rõ ràng, Tăng Nghị có thể né tránh được, nhưng nếu không phải vì muốn đánh cho mình một chưởng, thì Tăng Nghị sẽ không bị đánh trúng một quyền của mình đâu.
Vì để chữa bệnh cho mình mà lại chịu bị trúng một quyền của mình, Trương Kiệt Hùng giờ phút này hối hận đến độ muốn tìm một kẽ hở chui vào.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân rất nhanh mang cái thùng ra, đặt đến trước mặt Tăng Nghị, khẩn trương nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Cậu Tăng Nghị, cậu không sao chứ?
Nói xong, hai người đều nhìn Trương Kiệt Hùng bằng ánh mắt phẫn nộ.
- Không sao đâu!
Tăng Nghị cười ha hả, xoa đầu hai đứa bé một chút, rồi mở ra cái hòm y của mình, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ, nuốt vào một viên thuốc nhỏ màu đen. Sau đó nhìn Trương Kiệt Hùng cười nói:
- Thuốc do tôi tự chế, dùng để lưu thông máu, giảm đau. Trương tướng quân có muốn dùng một viên hay không? Có bệnh thì chữa, không bệnh thì cường thân thôi.
Trương Kiệt Hùng cảm thấy ngượng ngùng, từ trong tay Tăng Nghị nhận lấy một viên:
- Cám ơn Tăng huynh đệ, tôi thật sự là….
- Khi Trương tướng quân rời khỏi đây, chúng ta nhất định phải đánh với nhau một trận. Tôi hôm nay thua rất không tâm phục.
Tăng Nghị lúc này cười nói.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ đánh với cậu một trận.
Trương Kiệt Hùng nghe Tăng Nghị nói vậy, trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút. Nếu không để cho Tăng Nghị đánh mình mấy quyền thì chắc cả đời này y tâm trạng không yên.
Thang Vệ Quốc ở một bên không hiểu ra làm sao. Giữa hai người này là có chuyện gì xảy ra? Tăng Nghị chẳng qua chỉ trúng có một quyền. Tiểu tử này là thầy thuốc, uống vào mấy viên thuốc do mình chế ra là có thể khỏe. Muốn nói thì Trương Kiệt Hùng bị thương nặng mới đúng. Anh ta đã hộc máu. Như thế nào Trương Kiệt Hùng bị Tăng Nghị đánh trúng, nhưng lại giống như nợ Tăng Nghị một đại ân tình.
Khỉ thật, sớm biết như vậy thì vừa nãy mình đừng từ chối. Tiến lên đánh cho y vài cái hộc máu mồm. Có cơ hội giao thủ với người của đoàn cảnh vệ là rất khó. Hơn nữa lại là thiếu tướng nữa chứ.
Tăng Nghị uống thuốc, sắc mặt trở nên tốt hơn nhiều. Hắn đóng cái hòm y lại nói:
- Trương tướng quân nếu không bận thì ở lại nói chuyện một chút. Lát nữa chúng ta cùng nhau qua đó.
- Được!
Trương Kiệt Hùng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái. Mặc lại áo của mình, rồi ngồi xuống cái ghế đá.
Thang Vệ Quốc khẩn trương vào bên trong pha trà mang ra. Trương Kiệt Hùng người này gặp ai cũng không cười, lúc nào cũng nghiêm nét mặt. Có thể cùng nhau nói chuyện phiếm sợ là không có mấy người.
Ba người ngồi ở cửa có đến hơn nửa tiếng. Kỳ thật thì cũng chẳng nói chuyện phiếm gì. Trương Kiệt Hùng thân phận đặc biệt, đã dưỡng thành việc có thể không nói lời nào. Nếu nói nhiều thì thật là không quen.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tăng Nghị liền mang chiếc hòm y, nói:
- Hiện tại chúng ta đi đi. Hạo Huy cũng đã đến giờ dùng thuốc.
Trương Kiệt Hùng một phen đoạt lấy cái thùng trong tay Tăng Nghị nói:
- Để tôi mang cho!
Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Thang Vệ Quốc mở to mắt nhìn. Ngay cả cha vợ của mình, khi gặp Trương Kiệt Hùng cũng phải khách khí, lễ kính ba phần. Hiện tại Trương Kiệt Hùng lại giành mang hòm y cho Tăng Nghị, đây là tình huống gì vậy?
Đi xa một chút, thấy không có ai, Trương Kiệt Hùng mới thấp giọng nói:
- Tăng huynh đệ, tôi lời này sẽ không nói lần thứ hai. Cám ơn!
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Trương tướng quân trên người gánh trọng trách nặng nề. Tôi tuy nhiên chỉ là giơ tay lao động một chút thôi, không cần phải cảm ơn.
Trương Kiệt Hùng lên tiếng:
- Ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.
Tăng Nghị cười lắc đầu, cũng không nói gì, đi đằng sau Trương Kiệt Hùng, bước đi thong thả.
Đi được vài bước, Trương Kiệt Hùng lại nói:
- Tăng huynh đệ, chứng bệnh ợ của tôi rốt cuộc là bệnh gì vậy?
- Khí ứ!
Tăng Nghị giải thích:
- Khả năng là có liên quan đến chuyên môn của anh. Hẳn là sau khi bị thương, khí ứ tại hoành phương màng. Hoành phương màng là danh từ dùng trong phẫu thuật y học Tây y, được gây ra do chứng co thắt cơ hoành. Đáng tiếc đây là một vị trí đặc biệt, trước mắt chưa có một loại thuốc nào có thể đủ lực để đi tới vị trí đó. Cho nên uống thuốc cũng sẽ không hết, phải dùng thủ pháp phát chưởng, tiến hành dẫn đường, sau mượn khí trong cơ thể của anh đánh khí ứ ra ngoài.
Trương Kiệt Hùng gật đầu một cái. Khó trách Tăng Nghị lại chọc tức mình, hóa ra là vì mục đích này. Tuy nhiên, Trương Kiệt Hùng trong lòng cũng kinh ngạc, Tăng Nghị y thuật quả thật là cao minh. Chính mình trước mặt người khác chưa bao giờ ợ một tiếng. Cậu ta chỉ dùng ánh mắt thì có thể nhìn ra được tật xấu của mình. Hơn nữa bởi vì sao bị bệnh cũng chẩn đoán vô cùng chính xác.
Tật xấu ợ này chính là do bị thương mà có.
Hai tháng trước, đoàn cảnh vệ trong một lần bị đánh bất ngờ trong tình huống diễn tập bảo vệ thủ trưởng. Khi dùng thì đều toàn là súng thật. Kết quả trong lúc diễn tâp, quả đạn đột nhiên phát nổi, đem một hình giả nhân nổ tung, bay thẳng đến “mục tiêu”.
Cho dù là diễn tập nhưng Trương Kiệt Hùng cũng không còn cách nào khác. Y hô cẩn thận một tiếng, rồi làm việc nghĩa không chùn bước, đứng chắn trước “mục tiêu” nên bị bắn trúng. Hình giả nhân chỉ dùng bông gòn để làm, nặng một trăm sáu mươi cân, so với độ cứng của bao cát thì còn cứng hơn. Trương Kiệt Hùng sau khi bị trúng hình giả nhân thì bị thương ngay tại chỗ.
Quân y sau khi kiểm tra thì không có phát hiện ra ngoại thương, chỉ có điều ngực bị ứ huyết, nên dùng thuốc để lưu thông máu. Ai ngờ, sau khi máu bầm tan thì Trương Kiệt Hùng từ đó về sau mắc phải cái tật xấu ợ. Lúc ban đầu, y ăn cơm ợ cơm, uống nước ợ nước liên tiếp ba ngày ba đêm, đến nỗi khi đi ngủ cũng sợ ợ đi cả vào giấc ngủ.
Nếu chỉ một vài ngày thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Cơm có thể ăn nhưng chỉ có ợ là không dừng lại được. Trương Kiệt Hùng toàn bộ dùng hơi nén xuống, khiến cho không phát ra tiếng ợ.
Hiện tại, bị Tăng Nghị vỗ cho ba chưởng, Trương Kiệt Hùng liền không còn cảm giác muốn ợ nữa.
- Tăng huynh đệ, cậu gia nhập vào cảnh vệ đoàn của chúng tôi đi. Chúng tôi ở đó còn thiếu một bác sĩ như cậu.
Trương Kiệt Hùng đề nghị. Trước kia cảnh vệ đoàn có không hề ít tinh anh. Nhưng đều bởi vì những vết thương nhỏ mà không thể không xuất ngũ, khiến cho Trương Kiệt Hùng cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu có một người có y thuật siêu phàm như Tăng Nghị ở đó, tin tưởng rằng các cấp dưới của mình có thể đi lính thêm hai năm nữa. Ít nhất cũng là ra được cái chiến công rồi mới xuất ngũ. Nửa đời sau cũng có được công việc tốt.
- Đoàn cảnh vệ làm sao dễ vào như vậy được chứ?
Tăng Nghị cười:
- Hơn nữa, tôi là người thích tự do, không chịu trói buộc. Tôi không phải đã nói sao, trước mắt xây dựng phát triển kinh tế của đất nước mới là việc chính của tôi.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ, cảnh vệ đoàn không phải nói vào là vào. Tiêu chuẩn xét duyệt rất nghiêm khắc. Ngay cả tám đời tổ tông cũng phải tra một cách rành mạch.
Một đường không nói chuyện, rốt cuộc cũng đến trước cửa căn biệt thự của Địch lão. Người của cục cảnh vệ đã nấu thuốc tắm xong rồi. Hơn nữa còn để cho nguội bỏ vào trong hũ, chỉ chờ Tăng Nghị đến mà thôi.
Tăng Nghị hôm nay và hôm qua không giống nhau, trước đem nồi thuốc đun nóng lên, rồi mới bảo người của cục Cảnh vệ đem Địch Hạo Huy ngồi vào.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ quy trình này không hề giống với ngày hôm qua. Y đang tính hỏi một câu nhưng rồi lại thôi. Tăng Nghị y thuật cao minh, hắn làm như vậy hẳn là có lý của mình.
Quả nhiên, hôm nay thanh âm vang lên từ trên người Địch Hạo Huy rút ngắn lại rất nhiều. Rất nhanh liền vang tới tiếng thứ bảy. Nếu dựa theo quy trình như ngày hôm qua, lúc này sợ rằng nồi thuốc thứ hai mới vừa nấu xong, như thế nào lại có khả năng đến giờ uống thuốc được?
Đây là bởi vì khí huyết trong cơ thể Địch Hạo Huy đã trầm tích. Cho nên kinh mạch vận hành không đủ. Ngày hôm qua dùng thuốc một lần, hôm nay đã có kết quả tốt đẹp.
Sau khi uống thuốc xong, người của cục Cảnh vệ liền đỡ Địch Hạo Huy trở về nghỉ ngơi. Bọn họ hai ngày nay cũng thoải mái không ít. Trước kia, Địch Hạo Huy mỗi ngày đều phát cuồng. Sau khi dùng thuốc ngày hôm qua, thì thật nhiều thời ian không có phát cuồng lên nữa, khiến cho người ta bớt lo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tăng Nghị lại qua tái khám. Ánh mắt của Địch Hạo Huy không còn dại ra như lúc trước nữa. Cẩn thận nhìn xem thì có thể nhìn trong tận đáy mắt của anh ta có vài phần linh động.
Địch lão tâm trạng rất tốt, tay nhấc lên, Trương Kiệt Hùng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ, đặt trước mặt Tăng Nghị.
- Tiểu Tăng, đây là tôi đáp ứng phải tặng cho cậu.
Địch lão vẻ mặt tươi rói nói.
Trương Kiệt Hùng liền mở hộp ra, bên trong phủ một lớp vải màu đỏ, ở giữa có một cái máng lõm. Một cây súng màu đen đang nằm trong đó, thoạt nhìn có chút cổ xưa. Bên cạnh cây súng còn đặt mấy viên đạn màu da cam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]