- Tăng Nghị, không được càn quấy.
Thang Vệ Quốc sa sầm nét mặt:
- Cậu không phải là đối thủ của Trương tướng quân.
- Cái đó cũng chưa chắc.
Tăng Nghị cười:
- Con la hay là con ngựa, chỉ khi nào so tài với nhau thì mới biết đích thực được.
- Không thể tưởng tượng được!
Thang Vệ Quốc trừng mắt nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi, cũng dám thách đấu với một cảnh vệ viên. Dám gọi Phó đoàn trưởng là con la, đây không phải là khiêu khích sao?
Trương Kiệt Hùng trong lòng căm tức đến cực điểm. Tăng Nghị ỷ vào việc hắn giỏi chữa bệnh mà dám chà đạp mặt mũi của mình như vậy. Giấy thông hành của hắn mình cũng phải tận tay đưa đến, hắn chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn nhiều lần khiêu khích. Cũng được, mình hôm nay sẽ cho tên tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất rộng. Chỉ cần không đánh hắn gãy tay là được, tránh chậm trễ trong việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.
- Được, để tôi xem cậu có bao nhiêu cân lượng.
Trương Kiệt Hùng bỏ cái mũ tướng quân của mình xuống, từ tốn đặt xuống dưới cái bàn đá, sau đó cởi áo khoác quân trang, đặt bên cạnh cái mũ, ngay trong sân triển khai một tư thế.
- Trương tướng quân, Tăng Nghị cậu ấy từ trước đến nay nói chuyện không biết phân nặng nhẹ, anh không cần chấp nhặt với cậu ấy.
Thang Vệ Quốc vội vàng khuyên nhủ. Y biết công phu của Tăng Nghị không tồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422702/chuong-164-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.