Nói thật, consố mà Vương Kim Đường báo lên cũng thật nằm ngoài dự kiến của TươngTrung Nhạc. Lúc trước, y điểm danh Vương Kim Đường chính là muốn bứcVương Kim Đường đề cao tâm tư thu hút đầu tư. Chỉ cần có người đi đầu,những bộ môn khác nhiệm vụ cũng lên theo. Chẳng sợ cuối cùng chỉ hoànthành được một nửa mục tiêu, tổng sản lượng thu hút đầu tư của huyện Nam Vân cũng có bước tiến nhảy vọt hơn so với lúc trước.
Nhìn các bộ môn ở dưới, Tương Trung Nhạc trong lòng hiểu được. Y chínhlà muốn buộc những người này phải cố gắng thu hút đầu tư. Nếu không chobọn họ một chút áp lực thì cục diện kinh tế của huyện Nam Vân chỉ sợ làvĩnh viễn không bao giờ được đổi mới.
Có phòng Y tế làm điển hình, con số mà các bộ môn khác báo lên đều rấtcao. Mọi người tâm tư giống nhau. Đến lúc đó nếu không hoàn thành nhiệmvụ thì cũng không trách được mọi người. Tương Trung Nhạc tổng cũng không thể đem tất cả mọi người đi xử lý.
Buổi tối, Tương Trung Nhạc mời Tăng Nghị dùng cơm:
- Thật sự phải đi xuống giúp đỡ người nghèo sao?
- Quyết định rồi!
Tăng Nghị gật đầu:
- Ngày mai đi.
- Vậy cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng.
Tương Trung Nhạc thản nhiên cười. Nói thật, y đối với việc giúp đỡ người nghèo không có xem trọng. Công tác vẫn làm hàng năm, nhưng người dânnghèo vẫn hoàn nghèo. Một người thì sức lực vô cùng nhỏ bé, rất khó thay đổi hiện trạng của một địa phương. Nếu một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422561/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.